Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Thời điểm cuối năm, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Chỉ còn mình tôi phải ngồi chịu khổ ở Cục dân chính.
Tôi chờ đợi cả ngày.
Cho đến khi tan tầm thì vẫn không nhìn thấy tên chồng cũ đần độn của mình đâu.
Mẹ nó nữa.
Hắn là người đề nghị ly hôn, hợp đồng cũng đã ký, bây giờ tự nhiên biến mất là có ý gì?
Mắt tôi như tóe lửa, tôi tuyệt vọng gọi vào điện thoại của hắn.
Bên kia không có ai trả lời.
Cho đến khi trời tối và Cục Dân chính đóng cửa, tôi đoán chắc rằng hôm nay sẽ chưa thể ly hôn được.
Tôi chán nản bước vào bãi đậu xe và chuẩn bị rời đi.
Xe vừa khởi động thì chuông điện thoại reo lên tè tè.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải là người nhà của anh Cố Húc không? Chúng tôi là bác sĩ ở Bệnh viện Nhân dân số 1. Anh Cố Húc bị tai nạn xe hơi…”
02
Tuyệt vời.
Ly hôn không thành công, lại còn nhận được cuộc điện thoại lừa đảo.
Tôi lập tức đáp lời: "Đúng vậy, tôi là vợ của Cố Húc, hắn sắp ch.ết rồi à? Các anh đừng lãng phí tài nguyên y tế của quốc gia nữa, chấm dứt điều trị đi.”
"Đúng vậy, tôi đã nói là tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, các anh cứ trực tiếp đẩy hắn vào nhà x.ác giùm tôi.”
Đối phương cũng bị tôi làm cho choáng váng.
"Anh Cố chỉ bị gãy xương chân..."
Vị bác sĩ này chắc là còn trẻ, nên anh ta không biết nên ứng phó với gia đình của bệnh nhân như thế nào "Chúng tôi đã giúp anh Cố bó khớp xương bị gãy bằng thạch cao rồi, cô có thể tới đây một chuyến được không?”
Nói gì mà hàm hồ quá vậy?
Tôi cau mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự từ chối: "Không cần, gãy xương cũng không phải vấn đề gì quan trọng, tôi bận lắm nên không tới được đâu."
"À…"
Anh ta có chút thất vọng nhưng vẫn hỏi lại "À còn nữa, người bị tai nạn xe hơi cùng với anh Cố là cô Lý Văn Văn, chúng tôi không thể liên lạc được với người nhà của cô Lý Văn Văn. Cô có biết cô ấy không?”
Nghe được cái tên này thì tôi tươi tỉnh hẳn lên: “Tôi biết cô ta, cô ta bị làm sao vậy?”
"Cô ấy bị thương rất nặng, cả người đều bị thương, khả năng cao là đôi tay sẽ bị tàn phế, trên người còn có một vết sẹo rất lớn…"
"Tôi tới ngay đây!!!"
Tôi mừng rỡ như điên và hét lên sung sướng "Bệnh viện Nhân dân số 1 phải không? Tầng mấy, phòng mấy vậy? 20 phút nữa tôi đến ngay!"
Bác sĩ: "Chúng ta ở khu 2, tầng 5..."
Tôi thẳng tay cúp điện thoại rồi đạp mạnh chân ga, phóng nhanh như chưa từng được phóng.
Xe địa hình màu đen lao vun vút như một con cá mập trên đường, hòa vào dòng xe nhộn nhịp.
Từ khi nhận được điện thoại thì bao nhiêu khó chịu trong lòng tôi đã tan biến hết.
Đúng vậy, chồng cũ bị tai nạn xe cộ gãy chân, ai rảnh mà quan tâm hắn sống hay ch.ết.
Nhưng mà…
Tiểu tam bị tai nạn đến bầm dập cả người, khả năng cao còn tàn tận suốt đời nữa, chuyện tốt như thế sao có thể bỏ qua?