Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đợi đến khi tất cả bác sĩ cùng y tá đã đi ra ngoài, tâm trạng lo lắng vẫn không thể buông xuống. Lúc gần đi, bác sĩ nghiêm túc dặn dò một lần nữa lời nói lúc trước, sau đó, trong phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người là tôi và Vệ Phi.
Bởi vì bác sĩ chích thuốc an thần, anh đã an tĩnh ngủ. Dưới chăn mỏng màu trắng, tôi trước đây chưa từng thấy anh tái nhợt và suy yếu như vậy.
. . . . . . Mới vừa rồi, anh là vì ngăn cản tôi rời đi, mới có thể tùy tiện đứng dậy sao.
Tôi đi lên trước, khoảng cách gần nhìn tới khuôn mặt bình tĩnh của anh. Vẫn như trước đây, thời điểm anh ngủ say, gương mặt yên tĩnh y hệt đứa bé thuần khiết. Tôi vươn tay, xoa mi tâm của anh, nơi đó, vẫn nhíu lại nhè nhẹ, khiến lòng tôi cũng khẽ thắt lại.
Vệ Phi —— gặp gỡ người đàn ông này, thật không biết là đúng hay sai. Vốn cho là đã đặt mình trong thiên đường, thế nhưng anh lại để cho tôi trong một đêm rơi xuống địa ngục; vốn cho là có thể oán anh, tàn nhẫn với anh, thậm chí từ đó quên anh, lại không nghĩ rằng, gặp lại lần nữa, chỉ là để cho tôi hiểu rõ lòng mình hơn.
"Tôi rốt cuộc nên làm gì. . . . . ." Tôi lẩm bẩm nói nhỏ, ngón tay từ cái trán đầy đặn của anh trợt xuống, đi qua sống mũi cao thẳng, lau đôi môi mỏng hơi mất máu. Vệ Phi, từng cử động của anh, giận dữ cười một tiếng, tất cả đều lơ đãng làm động tới tôi. Bất luận là ngày trước, hay là hiện tại.
". . . . . . Nếu như tôi tha thứ cho anh, chúng tôi thật sự có thể ở cùng một chỗ lần nữa sao?" Thật sự tôi không thể vĩnh viễn sống trong bóng ma khổ sở, tôi không muốn tổn thương người khác nữa, cũng không muốn lại tra tấn mình. Nhưng, vết rách tình cảm, còn có thể phục hồi như lúc ban đầu sao?
. . . . . .
Đợi đến khi Vệ Phi tỉnh lại, bóng tối đã bao phủ cả thành phố.
Tôi đứng cạnh cửa sổ, nhìn anh từ từ mở mắt.
"Còn đau không?"
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhìn tôi lần nữa, cũng không có bất kỳ bày tỏ gì.
"Còn đang tức giận?"
"Không có." Giống như vẫn còn rất mệt mỏi, anh nhắm mắt lại lần nữa. Thật ra thì tôi hiểu rõ, anh còn đang mất hứng vì chuyện lúc nãy.
"Cho tới bây giờ anh không phải là người dễ dàng kích động." Tôi từ từ đến gần, "Nếu như lời nói vừa rồi có gì ảnh hưởng đến vết thương của anh. . . . . ."
"Anh đã nói rồi, đây không phải là trách nhiệm của em." Anh cắt đứt lời tôi mà nói..., không lạnh lùng giống như trước, giờ phút này chỉ còn lạnh nhạt.
Tôi đứng ở bên giường, nhưng không thể vì thái độ của anh mà tức giận, ngược lại, trong lòng lại dâng lên một niềm vui. Bởi vì tôi hiểu rõ suy nghĩ cùng ý tứ của anh, hiểu rõ anh tại sao mất hứng, đồng thời cũng bởi vì, trong mấy canh giờ anh ngủ say, tôi đã có quyết định.
"Vệ Phi, anh còn nhớ không, đề nghị em cân nhắc vấn đề lần trước?" Tôi ngồi xuống, trịnh trọng hỏi.
"Em có đáp án rồi sao?" Anh mở mắt ra, nhìn tôi.
"Ừ." Tôi dừng lại, bắt gặp ở đáy mắt anh lướt qua rất nhanh một chút mong đợi cùng khẩn trương, tôi nói tiếp: "Em không cách nào tự lừa gạt mình, em vẫn còn quan tâm anh. . . . . ." Nói xong, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh trong suốt sáng ngời, tôi nhìn xuống, tiếp tục: "Nhưng, em cũng không thể không nói, chuyện xảy ra trong quá khứ, em không có biện pháp quên không còn một mống! Em không thể xác định, mình có thể mang theo trí nhớ để cùng anh chung sống lần nữa giống như trước đây hay không."
"Không xác định, tại sao không thử một lần?" Anh chăm chú nhìn tôi.
". . . . . . Có thể thử." Đây cũng là quyết định của tôi từ trước, "Nhưng, nhưng nếu cuối cùng vẫn không thành công. . . . . ."
"Anh sẽ buông tay!" Anh nói tiếp: "Anh nói rồi, nếu quả thật có một người đàn ông khác có thể cho em hạnh phúc, anh sẽ buông tay. . . . . . Chỉ là, anh tin tưởng sẽ không có một ngày như vậy." Trong mắt anh là ánh sáng tự tin và kiên định.
Trong không khí này, tôi vẫn không nhịn được cười khẽ. Anh vẫn giống ngày trước, đối với việc không biết kết cục niềm tin vẫn kiên định, mà thường thường sự thật chứng minh, anh luôn dựa vào thực lực của mình, khiến sự việc tiến triển theo ý của mình, cuối cùng đi tới kết cục làm anh hài lòng. Chỉ là, lần này, chuyện tình cảm này, mấy ai có thể chân chính nắm trong tay. . . . . . Ít nhất hiện tại, tôi không có cách nào bình phục lại vết thương đã qua.
"Có lẽ trước đây do anh không biểu đạt rõ ràng. . . . . ." Nhìn một chút bàn tay đã bị anh cầm, tôi không có rút ra, một cảm giác thật ấm áp ở đầu ngón tay tràn ra.
"Em nói muốn ở lại để chăm sóc anh, không chỉ vì tự trách. . . . . ." Phía sau, tôi không tiếp tục, tin tưởng anh có thể hiểu.
Anh từ từ cười lên, sau đó lắc đầu, "Anh hi vọng em một chút tự trách cũng không có."
"Có biết vì sao anh tặng em món quà kia không?"
"Không biết." Đây chính là nghi ngờ của tôi.
"Anh biết rõ em luôn luôn rất kiên cường, nhưng mà trong lòng anh, anh vẫn nghĩ sẽ che chở em, để cho em không bị tổn thương. . . . . . Một điều này, từ trước anh đã thất bại. Cho nên, anh chọn tòa thành gỗ này. . . . . ." Anh cũng không nói xong, anh hiện tại sẽ không nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng, tôi cũng vậy đã hiểu ý tứ của anh.
Giúp tôi. . . . . . Không để cho tôi lại bị tổn thương. . . . . . Đây chính là ý của anh. . . . . .
Vệ Phi nắm tay tôi, đầu ngón tay tuyệt đẹp nhưng hơi lạnh đặt trên mu bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve, tôi hơi lim dim mắt, hưởng thụ cảm giác quen thuộc đã lâu này.
Bắt đầu từ giây phút này, tôi cùng với Vệ Phi, lại lần nữa đi cùng nhau.