Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật sự bị cái miệng quạ đen của Phương Đường Khê nói trúng, quả thật mang thai rồi… Nếu không phải nghe được lời đồn trên phố, nam sủng của đương kim hoàng thượng là người trong Vụ ẩn long tộc, hắn thật không dám tin sự thật nam nhân có thể mang thai, mà không ngờ nhất là, chuyện này lại phát sinh trên người hắn.
Lúc đầu, sau khi biết mạng hắn không dài, hắn từng muốn lưu lại một đứa con, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, con người ai cũng phải chết, lưu lại một nữ nhân xa lạ không có cảm tình với mình và một hài tử mang nửa dòng máu trên đời, cùng phụ mẫu của mình tranh di sản sao?
Nguyên Thần Khanh cười khổ, cảm tình với phụ mẫu lạnh nhạt không phải không có nguyên nhân. Thân sinh mẫu thân của hắn chết sớm, mà ngay sau khi mẫu thân tạ thế được ba tháng, nhị nương đã vác bụng bầu vào cửa, nếu không phải bản thân có thiên phú kinh thương, mà bọn đệ đệ quá phá của, cũng không đến lượt mình là Gia. Nhưng nhị nương dù sao cũng có ân dưỡng dục, phụ thân cũng đối hắn không tệ, hắn sớm từ bỏ ý niệm cưới một thê tử lúc cuối đời.
Nhưng hiện tại đột nhiên nói hắn sắp có hài tử… Vẫn là bản thân mang … Hơn nữa là với một thiếu niên hơn nửa đời không quen biết…
Một thiếu niên ép buộc hắn, lừa gạt hắn, luôn miệng nói yêu hắn, lời y nói đáng tin sao?
Cả đời hắn chưa từng gặp phải chuyện tình phức tạp như vậy, đứng ngoài thái y viện, chỉ suy nghĩ xuất thần, ngay cả Tiêu Viễn Tuấn gọi hắn hai tiếng, hắn cũng không nghe thấy.
Tiêu Viễn Tuấn đi đến bên người hắn, nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của hắn, do dự một chút, muốn nói lại nói không được, tiếp theo Tiêu Viễn Tuấn cũng bị Tần thái y gọi tiến vào.
Nguyên Thần Khanh bỗng bừng tỉnh, quay đầu gọi Tiêu Viễn Tuấn, lúc Tiêu Viễn Tuấn quay đầu, hắn lại đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ nói thân thể khó chịu, muốn rời thái y viện, Tiêu Viễn Tuấn liền đòi phái người dùng kiệu đưa hắn về.
Hắn tuỳ tiện gật đầu, tâm loạn như ma
Mang thai… Nhưng hắn chỉ còn sót lại không đến nửa năm sinh mệnh…
Theo Tần thái y nói, hài tử này chỉ mới bốn tháng, vậy đến khi sinh mệnh hắn kết thúc, hài tử cũng chỉ mới chín tháng, hắn có thể sinh nó ra được sao?
Cho đến bây giờ, hắn vẫn cảm thấy chuyện này như một giấc mộng, về đến Vương phủ, hắn loạng choạng đi trở về phòng mình, cơm cũng không ăn, trùm đầu ngủ thẳng.
Tiêu Viễn Tuấn ở Thái y viện thấy Nguyên Thần Khanh như đã chịu đả kích rất lớn, ngay cả mình gọi y cũng không nghe thấy, lúc đầu hơi tức giận, nhưng thấy vẻ mặt trắng bệch, không còn vẻ thong dong trấn định lúc đầu của y, Tiêu Viễn Tuấn lại đột nhiên cảm thấy y cũng hơi đáng thương.
Bị mình lừa như vậy, về sau khẳng định không còn là nam nhân, cũng khó trách y bị đả kích lớn như vậy.
Tiêu Viễn Tuấn chìm sâu vào tự trách, bỗng nhiên xúc động muốn ôm Nguyên Thần Khanh, ngay cả lời của Tần thái y cũng không nghe vào, chỉ nghĩ lúc trở về nhất định phải ôm y an ủi vỗ về một trận.
“Vương gia, mang thai khiến cơ thể mẹ tổn thương lớn, cho nên trước khi sinh không nên hành phòng”
“Hả?” Tiêu Viễn Tuấn bừng tỉnh lại.
“Ý tứ của vi thần là, vương gia và Nguyên công tử hành phòng quá nhiều, đối với hài tử không tốt.” Tần thái y nhìn thấy hắn thất thần, cẩn thận nói thêm lần nữa.
“A?”
Tiêu Viễn Tuấn kinh ngạc, lúc trước ôm Nguyên Thần Khanh là vì lo y không có hài tử, cho nên mỗi ngày mới làm vài lần, mặc dù có lúc vô cùng ghét y, cũng vẫn ôm y. Hiện tại hài tử xác định đã có, nhưng vẫn muốn ôm y… Lúc Tần thái y đề xuất yêu cầu, hắn thế nhưng phát hiện muốn hắn làm được chuyện nhỏ này quả thực vô cùng khó khăn, quả thực muốn đòi mạng hắn mà.
“Tuyệt đối không thể làm sao?”
“Cũng không phải là không thể, chỉ là không nên quá độ…”
“Vậy thì tốt” Tiêu Viễn Tuấn thở nhẹ nhõm một hơi.
“Tối đa một tháng làm hai, ba lần” Tần thái y từ tốn nói hết.
Tiêu Viễn Tuấn kiềm chế không chửi thề, một tháng hai, ba lần, cho hắn là thánh nhân sao? Thánh nhân cũng có lão bà được không?
Tiêu Viễn Tuấn lầm bầm cáo từ Tần thái y, sau khi rời khỏi thái y viện, phát hiện Nguyên Thần Khanh quả nhiên không chờ hắn, không khỏi cảm thấy mất mát. Đuổi ngựa chạy nhanh về Vương phủ, hạ nhân nói cho hắn Nguyên Thần Khanh đã ngủ rồi.
Trở về phòng, nhìn thấy Nguyên Thần Khanh quả nhiên đang ngủ, hắn hơi mất hứng, muốn xoay người bỏ đi, nhưng thấy y che đầu ngủ, thân thể cuộn lại, cực kì giống một con cún nhỏ…
Không, y là hồ li, hồ li bình thường chỉ biết cười, nhưng hiện tại lại không cười.
Tiêu Viễn Tuấn có cảm giác muốn xốc chăn lên nhéo mặt ép y cười, lại không muốn đánh thức y, liền ngồi bên giường nhìn nam nhân đang vùi mình trong chăn ngủ yên.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Chăn bị xốc mạnh, nam nhân ngồi dậy, lạnh lùng trừng hắn.
“Ngươi không ngủ a?”
“Ta muốn ngủ, ngươi ở đây ta làm sao ngủ được?”
“Ta… chỉ nhìn ngươi thôi mà” Tiêu Viễn Tuấn tỏ vẻ vô tội, ánh mắt lại kìm không được nhìn chằm chằm hầu kết không ngừng chuyển động của Nguyên Thần Khanh, như một con dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Trong lòng Nguyên Thần Khanh đột nhiên phát lạnh, hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, hắn dùng tay che khuất mặt, vùi đầu vào đầu gối, cơ hồ qua một canh giờ, không phát ra một chút tiếng động nào.
Y đang khóc sao?
Kì thật y không hề giống Sở đại ca, Sở đại ca kiên cường như vậy, nhất định sẽ không khóc. Tiêu Viễn Tuấn nghĩ, lại bất giác nhích lại gần, vòng tay ôm y từ phía sau, tựa cằm vào đầu vai y.
“Thần Khanh, vì sao ngươi tức giận? Có hài tử của chúng ta, ngươi không vui sao?”
“Ta không tức giận” Nguyên Thần Khanh bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt đã đỏ hồng, y cười miễn cưỡng, “Ta chỉ hơi sợ…”
Giống một đại hồ li bị thương ôm cái đuôi, xuyên qua lông đuôi lộ ra vẻ mặt kinh nghi mà giảo hoạt, thật đáng yêu.
Tiêu Viễn Tuấn không ngừng hôn mặt y, nhẹ giọng nỉ non: “Vì sao sợ? Mặc kệ phát sinh cái gì, ta cũng sẽ ở bên ngươi…”
“Ta sợ, sau khi ta chết, không ai đau lòng vì ta” Y nhẹ nhàng nói, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Viễn Tuấn.
Phụ thân ngoài mình còn có hai người con nữa, nhưng chỉ là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhị nương hiện giờ không phải là thân sinh mẫu thân của mình, bằng hữu có lẽ sẽ thương tâm, nhưng cũng không phải là người yêu thương mình nhất, cũng không…
“Sao lại nghĩ đến chết chứ?” Mặt Tiêu Viễn Tuấn nhẹ nhàng cọ xát trán y, “Chuyện còn lâu, không nên nói được không?”
“Tiểu Tuấn, kì thật ta vẫn không nói với ngươi, ta sắp chết rồi” Nguyên Thần Khanh nhẹ giọng nói: “Lừa ngươi lâu nay, thật có lỗi…”
Tiêu Viễn Tuấn kinh ngạc nhìn y: “Ngươi đang nói cái gì a? Ngươi sao có thể chết được?”
“Nếu ta chết, ngươi sẽ thương tâm sao?” Nguyên Thần Khanh mỉm cười nhìn hắn, như đang bàn luận một chuyện bâng quơ.
“Thần Khanh, đừng nói bậy, ngươi sẽ không chết” Chưa nghe Tần thái y nói tới, Tiêu Viễn Tuấn hiển nhiên không tin, hôn má y, “Chúng ta sẽ từ từ già đi với nhau, sau đó ngủ cùng một quan tài, đến một địa phương khác, kiếp sau lại bên nhau…”
Có thể sao? Có thể cùng nam nhân này cả đời sao?
Tiêu Viễn Tuấn bị lời nói của mình khiến cho kinh hãi, lại không chú ý đến Nguyên Thần Khanh đang chậm rãi lộ ra một nụ cười cổ quái: “Được sao? Hạnh phúc như vậy… Tiểu Tuấn, tha thứ cho sự tuỳ hứng của ta” Y hôn môi Tiêu Viễn Tuấn, “Vừa rồi ta lừa ngươi thôi, người đừng để ý”
Tiêu Viễn Tuấn toét miệng cười: “Ngươi có phát hiện hay không, hôm nay ngươi luôn giải thích, giữa hai người chúng ta không cần tỏ ra xa lạ như vậy chứ?” Nghe được lời của y hôm nay, hắn vô thức ôm chặt Nguyên Thần Khanh, dục vọng muốn sờ y, muốn ôm y trào dâng, khó có thể khống chế…
Nguyên Thần Khanh lại mỉm cười một cái: “Ta nói lải nhải không ngừng như một nữ nhân, người nhất định rất mệt mỏi phải không? Đại khái ta hôm nay bị đả kích quá lớn… Hơi không khống chế được cảm xúc, xin lỗi…”
Tiêu Viễn Tuấn ngăn lại đôi môi y, nhìn nụ cười mà hắn quen thuộc, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, dường như trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã để lỡ thứ gì mà hắn không hề biết.
Có một loại đau đớn âm ỉ đang cào xé tim hắn, Tiêu Viễn Tuấn nắm lấy tay Nguyên Thần Khanh, áp vào mặt mình nhẹ nhàng cọ sát, do dự nói: “Thần Khanh… có phải ngươi lo lắng sau khi ngươi biến thành nam nhân sinh con, ta sẽ xem ngươi là quái vật không? Sẽ không có chuyện đó đâu, chỉ sinh hài tử thôi mà… Hơn nữa ta rất thích tiểu hài tử… Thần Khanh ”
Người yêu hơi có thái độ làm nũng khiến Nguyên Thần Khanh phải ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Tiêu Viễn Tuấn chân thành: “Mẹ ta chết rất sớm, nên ta chưa từng được ai thương, nếu ta có tiểu hài tử, ta sẽ đối với nó thật tốt thật tốt, ta sẽ cho nó tất cả mọi thứ ta có, làm nó trở thành người hạnh phúc nhất trên đời… Thần Khanh, tha thứ cho ta… Ta chỉ muốn có một hài tử mà thôi…”
“Cho nên… người mới lừa ta uống thuốc?” Nguyên Thần Khanh lãnh đạm nhìn hắn.
Như có một tia sét đánh ngang tai, Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên hoảng sợ vô cùng, nắm chặt bàn tay đang muốn tránh thoát: “Thần Khanh, thì ra ngươi đã biết? Có phải lão thất phu Tần thái y nói cho ngươi biết?”
Sát ý nổi lên trong mắt hắn, tuy chỉ là một thoáng, nhưng Nguyên Thần Khanh đã kịp nhìn rõ ràng, y cười lạnh: “Ngươi muốn giết người?”
“Không có…” Tiêu Viễn Tuấn phát hiện y không vui, lập tức giải thích, hôn nhẹ lên bàn tay Nguyên Thần Khanh, “Thần Khanh, ta chỉ… Ta chỉ quá yêu ngươi, nên muốn có một hài tử của chúng ta… Ta sợ ngươi không đồng ý, nên không nói cho ngươi…”
Nguyên Thần Khanh vẫn lạnh lùng nhìn hắn: “Trong lòng ngươi kì thật đang nghĩ phải làm sao hỏi Tần thái y đã nói những gì với ta phải không? Ngươi không cần hỏi y, là tự ta nhử y nói ra.”
Người ta nói hồ tính đa nghi, quả nhiên không sai…
Tiêu Viễn Tuấn kìm lòng cười khổ. Chỉ cần Nguyên Thần Khanh nghi ngờ, thì sẽ không hề tin tưởng người khác. Vừa rồi, ý tưởng đầu tiên của hắn đích xác là muốn giết Tần thái y,nhưng lập tức cải biến chủ ý, Tần thái y là tộc nhân của Sở đại ca, hắn không thể xuống tay, chỉ cần Nguyên Thần Khanh tha thứ cho mình, mọi chuyện đều được giải quyết.
“Thần Khanh, xin ngươi tha thứ cho sự ích kỉ của ta… vì ta quá yêu ngươi… Ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được không?” Tiêu Viễn Tuân khép nép nói, bình sinh hắn chưa từng phải giải thích với ai như vậy, vì vậy trong lòng hơi xấu hổ, nếu Nguyên Thần Khanh không tha thứ cho hắn, hắn quyết định chờ y sinh hài tử xong liền vứt bỏ y, không bao giờ để ý đến y nữa.
Nguyên Thần Khanh khép mắt, thấp giọng nói: “Ngươi nói yêu ta, nhưng ta không biết đó có phải là sự thật hay không, nếu không phải… Ta, ta…” Y run run môi, muốn nói tiếp, nhưng rốt cuộc nói không nên lời.
Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên cảm thấy Nguyên Thần Khanh bị mình lừa cũng hơi đáng thương, ôm lấy y, dùng tay vuốt ve lưng y, như đang vuốt lông hồ li đa nghi, trong lòng đột nhiên có cảm giác ôn nhu không nói nên lời, cho dù là lừa gạt, cũng biết lời lừa gạt nói ra thật vô cùng dễ dàng.
“Đương nhiên là thật. Ta thật sự yêu ngươi, tin ta” Tiêu Viễn Tuấn sợ y lại hỏi, hôn môi Nguyên Thần Khanh, dùng hết toàn bộ nhiệt tình của bản thân, hôn môi y đến sưng lên, Tiêu Viễn Tuấn nhìn đôi môi phiếm đỏ của Nguyên Thần Khanh, lộ ra nụ cười vô tà, “Mở miệng ra được không?”
Nguyên Thần Khanh bị hắn hôn đến thất thần, Tiêu Viễn Tuấn thừa dịp dùng đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập liếm hút khoang miệng Nguyên Thần Khanh, ôn nhu liếm từng điểm nhỏ. Hắn biết đại khái là vì Nguyên Thần Khanh rất ít trải qua tình sự, mỗi lần bị hôn sẽ trở nên hồ đồ, đầu óc có thông minh cũng biến thành đậu hủ, Tiêu Viễn Tuấn tự nhiên không quên lợi dụng điểm này.
Người yêu gần như mềm nhũn trong lòng mình, Tiêu Viễn Tuấn hơi hơi xả ra vạt áo trước của nam nhân, dùng miệng tìm địa phương mẫn cảm trước ngực người yêu, khi chạm đến điểm nhỏ cứng rắn nổi lên trước ngực y, Tiêu Viễn Tuấn ngậm quả thù du [1] sớm bị cắn đỏ bừng tối qua vào miệng liếm hút.
Nguyên Thần Khanh cảm thấy phía ngực trái nổi lên một trận đau đớn, không khỏi ngửa cổ, bật ra một tiếng rên rĩ vỡ vụn nhỏ, khoé mắt rớm lệ, như cố gắng chịu đựng không chảy nước mắt.
Đáng tiếc không thể tiến vào… Thật muốn ôm lấy thân thể y mà tiến nhập…
Hắn hôn mặt nam nhân, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn nam nhân, nam nhân lập tức lộ vẻ mặt phòng bị.
“Cái kia… Có thể không?” Bình thường là yêu cầu đương nhiên, hôm nay đề xuất ra lại thấy xấu hổ.
“Ngươi muốn làm gì?” Thanh âm của nam nhân tuy phi thường bình thản, nhưng ánh mắt hơi hơi nheo lại, lộ ra oán giận không thương lượng.
Nổi giận… Không biết vì sao, Tiêu Viễn Tuấn dường như nhìn thấy một con hồ li đang xù lông tức giận, lạnh lùng trừng hắn.
Tiêu Viễn Tuấn bật cười, hôn má nam nhân: “Thái y nói, một tháng tối đa chỉ có thể làm ba lần, ta sẽ không quá phận đâu.”
Hắn để nam nhân dựa vào ngực mình, hôn môi nam nhân, dùng tay khuấy động dục vọng của nam nhân, nam nhân giãy dụa, như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn mạnh mẽ đòi lấy môi lưỡi nam nhân, dùng thân thể áp chế sự phản kháng của nam nhân.
Nam nhân hoàn toàn vô lực đẩy hắn ra, mồ hôi chảy từ thái dương, vô pháp kìm chế mà bắt đầu run rẩy: “Ngươi thật vô sỉ..”
“Bảo bối… Ta chỉ muốn giúp ngươi thoải mái…” Tiêu Viễn Tuấn nhẹ giọng ngâm nga, hôn vành tai y, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp không nói nên lời.
“Ta yêu ngươi, đừng cự tuyệt ta…”
“Ta không muốn.. ” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.
Môi hắn càng không ngừng rơi xuống mặt y, ngực y, thanh âm mềm ngọt pha lẫn cầu xin: “Ta sẽ không làm đến cuối, chỉ muốn ôm ôm sờ sờ là được rồi, được không?”
Cơ hồ là bốn mắt đối lập chống giữ, nhưng động tác trên tay Tiêu Viễn Tuấn không hề dừng lại, có một cảm giác quỷ dị mà kì lạ lưu chuyển trong lòng, vẻ mặt nam nhân dần dần mê loạn, tay bám vào bờ vai hắn, nhanh chóng run run bắn vào lòng bàn tay hắn.
Hắn tuỳ ý lau dịch thể bạch trọc trên tay, mặt lại cười rạng rỡ, hôn trán nam nhân – đối với hồ li, chỉ nên chậm rãi, từng bước từng bước, mới có thể trừ bỏ đi sự cảnh giác của y.
Nguyên Thần Khanh hồ nghi nhìn hắn.
Hắn mỉm cười một chút, chúm đôi môi hơi phấn hồng, thoáng nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Ngươi ngủ trước đi, ta sẽ nhanh tốt thôi.”
“Ngô…” Ánh mắt ngận nước của nam nhân nhìn chăm chú thứ dâng trào nơi hạ thể hắn, bật ra một tiếng rên rỉ vô nghĩa, “Ngươi…”
“Ta tự mình làm được mà” Hắn làm bộ không chú ý đến vẻ mặt do dự của nam nhân, cúi đầu bắt đầu khuấy động nơi rực cháy của mình.
“Ngươi lại đây”
Nguyên Thần Khanh như là rốt cuộc ra quyết định, làm cho Tiêu Viễn Tuấn đến trước mặt mình, y do dự dùng tay chạm vào vật thể khiến y kinh ngạc kia.
Như có thể động đậy… Tuy là tính khí như nhau, nhưng nhìn thế nào cũng không giống. Nguyên Thần Khanh chần chờ chạm vào tính khí phấn hồng của Tiêu Viễn Tuấn, dã tính quật cường như thiếu niên, tính khí cơ hồ lập tức co giật một cái, cứng rắn nóng rực khiến y giật mình.
Động tác như chơi dế của y rốt cuộc khiến Tiêu Viễn Tuấn bật ra tiếng rên rỉ bất đắc dĩ: “Ta tự làm cũng được… Ngươi buông ra đi”
Mấy thứ của tiểu hài tử, đắc ý cái gì?
Nguyên Thần Khanh không để ý hắn, mặt không thay đổi khuấy động tính khí của hắn.
Tiêu Viễn Tuấn nhìn động tác hết sức quan tâm của y, nhịn không được bật cười, chính là nhìn mặt y, nhìn vẻ mặt nghiêm trang của y, dần dần cảm thấy cả người nóng lên, cơ hồ muốn lập tức đẩy ngã nam nhân trước mặt, hắn nhịn xuống dục hoả bừng bừng, than nhẹ một tiếng, chất lỏng màu trắng nhanh như tên bắn vào mặt Nguyên Thần Khanh.
Nam nhân ngạc nhiên ngừng động tác trong tay, ngửa khuôn mặt dính đầy trọc dịch ô uế nhìn hắn, hình như không ngờ hắn có thể bắn chính xác như thế, xa như thế.
Vẻ mặt thật đáng yêu… Tiêu Viễn Tuấn bật cười.
Ngay khi Nguyên Thần Khanh muốn đưa tay lau đi vết bẩn, Tiêu Viễn Tuấn nâng lên mặt y, dùng ống tay áo lau đi dấu vết trên mặt.
“Bảo bối, ta rất thích ngươi”
Hắn dùng vẻ mặt si ngốc khiến nhiều nữ nhân phải đau lòng ngưng mắt nhìn nam nhân, chậm rãi hôn lên khuôn mặt vừa được lau khô.
—
Nguyên Thần Khanh vì thế lại tiếp tục ở Vương phủ.
Tuy rằng kì thật hắn cũng không tin lời Tiêu Viễn Tuấn, nhưng thứ nhất bụng hắn càng ngày càng lớn, muốn đi cũng không biết đi đâu; thứ hai bộ dạng của Tiêu Viễn Tuấn rất thành ý, y hình như cũng rất thích mình, về phần bất an ẩn ẩn trong lòng hắn lựa chọn phớt lờ, nếu sau này phát hiện Tiêu Viễn Tuấn lại lừa hắn thì trừng trị hắn sau cũng không muộn.
Nguyên Thần Khanh theo thương nhiều năm, vô cùng khôn khéo, cho đến nay thương thảo ngân hoá (hàng hoá ngân lượng), tuyệt không khất nợ, nếu Tiêu Viễn Tuấn nói yêu hắn, đối hắn tốt, hắn sẽ lưu lại Vương phủ sinh hài tử, cũng không tính là chịu thiệt, dù thế nào, bản thân chỉ còn năm tháng, cho dù có cái gì không ổn, nhắm mắt, cũng đã là chuyện sau khi chết rồi…
Dù thế nào, nếu Tiêu Viễn Tuấn lừa hắn, hắn tuyệt đối không thể thích Tiêu Viễn Tuấn.
Nguyên Thần Khanh tính toán tuy khôn khéo, nhưng lại phát hiện hơi có cảm giác mắc mưu, bởi vì tháng ngày mang thai nhàm chán muốn chết, mỗi ngày trong Vương phủ ăn no rồi ngủ, ngũ no rồi ăn, nhanh chóng béo như một quả cầu da, nhưng cư nhiên Tiêu Viễn Tuấn cũng không chán ghét, mỗi ngày không ngừng gọi “bảo bối bảo bối”, ánh mắt cười đến híp thành một đường.
Lông mi y rất dài, mỗi khi y cười, Nguyên Thần Khanh đều sẽ có cảm giác tâm động.
Thật là một mĩ nhân, Nguyên Thần Khanh gặp qua không ít mĩ nhân nhưng không khỏi mất hồn.
Bất quá mẫu thân của Tiểu Tuấn khẳng định cũng vì là một quốc sắc thiên hương nên mới bị tuyển tú tiến cung, cành vàng lá ngọc có bộ dáng đẹp cũng không kì quái, nếu trưởng thành oai qua liệt tảo (dưa méo táo xấu) thì mới khiến người ta ngạc nhiên được.
Tuy Tiêu Viễn Tuấn đối hắn cực tốt, nhưng hắn vẫn hoài nghi Tiêu Viễn Tuấn có phải xem trọng hài tử trong bụng không, tục ngữ nói mẫu bằng tử quý (mẹ vinh hiển nhờ con)… Hắn đang nói gì chứ, nên là phụ bằng tử quý.
Nguyên Thần Khanh âm thầm phỉ nhổ bản thân, không phải là mang thai sao? Nữ nhân có thể sinh nam nhân lại không thể sinh sao? (vâng, nó là thế đấy…)
Bất quá… Nhìn y mỗi ngày dán tai vào bụng mình nghe thai nhi, cười đến sáng lạn, thật khiến người ta không thể không hoài nghi kì thật Tiêu Viễn Tuấn thích hài tử trong bụng này.
Nguyên Thần Khanh nhanh chóng bỏ qua ý tưởng này, Tiêu Viễn Tuấn là mĩ thiếu niên danh bất hư truyền, lại là hoàng thân quốc thích, nữ tử muốn sinh hài tử cho y xếp hàng dài đến ngoài hoàng thành, cần gì phải bắt một nam nhân như hắn sinh hài tử?
Nghe Tần thái y nói, sau khi hắn ăn quả tử mẫu kia, cũng được coi là nửa người long tộc, người long tộc sinh hài tử cũng không phải quái thai, Tiêu Viễn Tuấn hẳn cũng không phải muốn biết quái thai nhìn như thế nào nên mới cùng hắn sinh hài tử.
Loại trừ đủ loại nguyên nhân, hình như chỉ còn một khả năng có thể khiến Tiêu Viễn Tuấn muốn tìm cách làm hắn mang thai – y thật sự thích hắn.
Nhưng vì sao hắn vẫn cảm thấy có chút là lạ?
Nguyên Thần Khanh không khỏi cười nhạo sự đa nghi của mình. Tuy suy nghĩ kĩ càng đối buôn bán là rất tốt, nhưng hoài nghi một người thích mình mãi như thế thì không tốt lắm.
Trải qua cuộc sống mỗi ngày ăn, ngủ, chờ chết, Nguyên Thần Khanh nhịn không được hoài nghi đây có phải là ý nghĩa cuộc đời mình hay không, nhưng được Tiêu Viễn Tuấn đối xử ôn nhu lại khiến hắn cảm nhận được một loại khoái hoạt dâng lên trong lòng, có lẽ đây là hạnh phúc chăng.
“Thần Khanh, Thần Khanh, ta về rồi!”
Nghe được người yêu vui vẻ gọi, Nguyên Thần Khanh mơ màng tỉnh ngủ, hắt xì một cái, hơi hé mắt nhìn Tiêu Viễn Tuấn đang cười dài: “Ngươi về rồi à? Hôm nay sao về sớm vậy?” y hình như đặc biệt vui vẻ.
“Đêm qua hoàng huynh ta cải trang vi hành đã về, nên hôm nay ta không phải phê tấu chương.” Tiêu Viễn Tuấn mỉm cười ôm lấy hắn, “Lại đây, để ta ôm hồ li ngoan của ta nào, xem xem có phải con ta lại lớn lên nữa rồi.”
Nguyên Thần Khanh liếc xéo y một cái, còn chưa được năm tháng, hài tử có thể lớn đến cỡ nào? Nếu như nặng thì khẳng định là vì ta béo rồi?
Quả nhiên cảm thấy Tiêu Viễn Tuấn bế bản thân lên, Nguyên Thần Khanh lại đánh cái hắt xì. Khí lực Tiêu Viễn Tuấn cực lớn, mặc dù bộ dạng y ôm mình có thể hù doạ người khác, nhưng hắn đã sớm quen, ngược lại không quen việc Tiêu Viễn Tuấn cứ không ngừng gọi hắn “Hồ li hồ li”.
Hắn tuy có hơi giảo hoạt, nhưng đồng đạo đều nói bộ dáng hắn coi như trung hậu thành thật, cũng không biết Tiêu Viễn Tuấn nhìn chỗ nào ra.
Tiêu Viễn Tuấn mỉm cười, như thường lệ xốc lên vạt áo của Nguyên Thần Khanh, lấy tay sờ cái bụng căng phồng của y… Nơi này có tiểu hài tử của hắn.
Hắn hơi hoảng hốt cười, tuy đã quyết tâm lợi dụng Nguyên Thần Khanh để quên đi người kia, nhưng mấy ngày gần đây, hắn phát hiện bản thân vẫn không có biện pháp hoàn toàn quên.
Sở Phong Lạc theo Tiêu Viễn Lan hồi cung đêm qua, sáng hôm nay bãi triều xong, hắn vốn định gặp Sở Phong Lạc, nhưng không có thánh chỉ, hắn không thể tiến vào hậu cung, cũng không thể nhờ hoàng huynh hạ chỉ cho hắn vào.
Trong lúc hắn đang do dự, Sở đại ca phái người mang bái thiếp đến, nói qua vài ngày sẽ đến bái phỏng Vĩnh an vương phủ. Sở đại ca chủ động đến gặp hắn, đây là lần đầu tiên, hắn mừng rõ như điên, liên tiếp hôn người yêu trong lòng.
“Ta yêu ngươi” lời tỏ tình bật khỏi miệng, làm cho Nguyên Thần Khanh không khỏi mở mắt, ngưng mắt nhìn hắn.
Y đột nhiên chăm chú nhìn khiến Tiêu Viễn Tuấn hơi bồi hồi, cười hôn trán Nguyên Thần Khanh.
Đáng tiếc nam nhân này vĩnh viễn sẽ không biết trong lòng hắn cất giấu một bí mật như vậy.
Tiêu Viễn Tuấn đột nhiên có cảm giác không đúng.
Hắn phát hiện có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, cảm giác áy náy ban đầu với Nguyên Thần Khanh không biết từ lúc nào đã biến mất, dần dần biến thành muốn nhìn thấy bộ dạng bại trận của nam nhân.
Chẳng lẽ đáy lòng hắn kì thật muốn tra tấn nam nhân này?
Tiêu Viễn Tuấn vì ý niệm vô sỉ đột nhiên xuất hiện này mà nhíu mày.
“Tiểu Tuấn, người làm sao vậy?” Nam nhân vuốt ve tóc hắn, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt y.
“Không có gì, ta chỉ nghĩ đến một chuyện khó giải quyết trong triều..” Tiêu Viễn Tuấn thuận miệng nói dối.
“Chuyện gì?”
Tiêu Viễn Tuấn trầm ngâm, đang nghĩ phải dùng lí do nào đưa y đây.
“Nếu không thể nói vậy đừng nói.” Nguyên Thần Khanh hôn môi hắn mỉm cười. Tuy Tiểu Tuấn chỉ là một thiếu niên thôi, nhưng bộ dáng vì quốc sự mà lao lực đã như một người nam nhân rồi.
“Tháng trước Hồ giang vỡ đê, hơn mười vạn nhà dân dưới sông toàn bộ ngập, triều đình tuy hạ lệnh mở kho phát lương thực, nhưng lương thực chỉ sợ không đủ, nếu bị lương thương mua, rất không tốt, chỉ sợ sẽ bị người thừa cơ nâng giá…” Tiêu Viễn Tuấn nhịn không được thầm cười một chút, Nguyên Thần Khanh là lương thương lớn nhất ở Hàng Châu, muốn nâng giá thì cũng là do y dẫn đầu, hiện tại muốn y từ bỏ lợi ích lớn như vậy, có lẽ phải như cắt thịt y.
“Chuyện này… ” Nguyên Thần Khanh do dự một chút, “Cũng không phải chỉ là chuyện của triều đình, như thế này, ta sẽ cho người đem lương thực tích trữ bán tháo ra, bình ổn giá tiền…”
Tiêu Viễn Tuấn ngầm đắc ý, hồ li không thể không nhả ra, quay đầu hơn phân nửa là muốn khóc.
Nghĩ đến Nguyên Thần Khanh sẽ hối hận đến ngẩn người, Tiêu Viễn Tuấn không khỏi cao hứng.
Lại nghe Nguyên Thần Khanh nói tiếp: “Tiểu Tuấn, lũ lụt lớn như vậy, chỉ sợ quốc khố phải chịu áp lực lớn? Ta đem một phần ba gia tài quyên ra được không?”
Tiêu Viễn Tuấn giật mình nhìn y. Nguyên Thần Khanh tuy không tính là keo kiệt, nhưng tuyệt không phải hào phóng, một người đối bản thân tiết kiệm đến nghiêm khắc, sẽ bỏ ra được số tiền lớn như vậy sao? Một phần ba gia tài của y… Tiêu Viễn Tuấn không khỏi hoài nghi bản thân nghe lầm.
“Thần Khanh, ngươi không hối hận sao?”
“Vì sao lại hối hận? Có tiền như đứng trên lưỡi đao, tiền của ta có thể giúp cho nhiều người không chết đói, ta rất vui a. Lại nói, ngươi vì quốc sự hao tâm, ta cũng nên vì ngươi phân ưu” (chia sẻ lo lắng). Nguyên Thần Khanh mỉm cười hôn nhẹ lên mặt Tiêu Viễn Tuấn. Con người ai cũng phải chết, giữ tiền lại cũng không để làm gì.
Nếu không vì còn có hài tử trong bụng, còn phải nuôi sống nhiều người trong thương hành, có lẽ y sẽ quyên hết toàn bộ.
“Thần Khanh, ngươi vì ta sao?” Tiêu Viễn Tuấn thấp giọng nói, ôm thắt lưng căng tròn của Nguyên Thần Khanh, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, như là kinh ngạc, lại có vài phần trầm mặc.
Hắn dường như… vẫn chưa hiểu rõ nam nhân này.
“Nếu chỉ vì ta, có thể không cần như vậy”
“Cũng không hẳn” Nguyên Thần Khanh xoa đầu hắn, bật cười.
———————————————————————
[1] Thù du là cái này nà, các nàng biết là trái gì thì nói cho ta với: