Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Trải qua mấy ngày, Ngả Lâm thấy một bên làm việc một bên học hành quả thực kiệt sức, mỗi ngày đều cật lực, buổi tối về nhà đều không còn tí sức nào, chỉ muốn nằm ườn trên giường hảo hảo nghỉ ngơi. Thường thường cậu còn mang Tảo Bả đi dạo, cố gắng đi cùng với Thư Văn, cuối cùng lại thấy bực bội không biết vì sao. Sau đó nằm trên ghế sôpha đọc sách cũng chẳng được bao lâu, đọc gì quên nấy, quên rất nhanh, hai mắt bắt đầu nặng trĩu, thi thoảng lại không thể nhìn rõ xung quanh.
Ngả Lâm chỉ nghĩ rằng do mấy ngày hôm nay có lẽ hơi mệt mỏi, gần tới kì thi, áp lực tinh thần quá lớn, thế nên cơ thể mới sinh ra bất thường như vậy. Cậu nói chuyện ấy với Thư Văn, hắn vẫn kiên quyết khuyên cậu không nên phí sức vào cái cuộc thi kia, nhưng Ngả Lâm không muốn bỏ dở giữa chừng. Cuối cùng đắn đo mãi, cậu quyết định nghỉ việc ở tiệm bánh gatô.
Ngày Ngả Lâm nghỉ việc, có một người phụ nữ hay đùa đã nói với cậu: “Tôi đã nói rồi, Ngả Lâm không làm lâu dài đâu, cậu ta có một biểu ca lắm tiền như vậy, lại thương yêu em trai như thế, đến làm ở tiệm bánh này chỉ giống như du ngoạn cho biết thôi.”
Ngả Lâm nghe thấy câu này, rất mắc cỡ, thấy trong lòng thẹn không nói lên lời vì chính mình vẫn đang sống trong vòng tay Thư Văn. Khi Thư văn đến đón cậu, cậu cứ nhìn mãi vào khuôn mặt tuấn mỹ ấy, thầm hứa trong lòng khi tốt nghiệp sẽ không động tới tiền của Thư Văn nữa, nhất định phải hảo hảo báo đáp cho Thư Văn.
Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, quả nhiên thân thể tốt hơn nhiều, học hành cũng không thấy khó chịu nữa. Buổi tối thong thả cùng Thư Văn đi tản bộ, nhìn Tảo Bả đuổi theo cơn gió, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, Ngả Lâm luôn cười với Thư Văn.
Tháng tư tới, đây là lúc quan trọng để chọn nguyện vọng. Ngả Lâm hỏi ý kiến của Thư Văn, hắn lại chẳng cho ý kiến gì, chỉ nói tuỳ sở thích của cậu. Ngả Lâm cân nhắc kĩ lực học của chính mình, lẽ ra học xong cấp ba là thời điểm tốt nhất, ngày ấy nếu cậu thi đại học thì chắc chắn không sao, tuy bây giờ đã qua một năm, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng nếu cố gắng chắc sẽ ổn thôi. Ngả Lâm muốn học pháp luật, vì vậy đăg kí nguyện vọng một vào Đại học Luật Quốc gia.
Nộp xong nguyện vọng, Ngả Lâm lo toan mấy việc lặt vặt, chuẩn bị đâu vào đấy, thời gian còn lại, không ngừng đọc sách, làm bài tập, cùng chờ đợi ngày thi giống như hơn mười vạn sĩ tử dùi mài mười hai năm đèn sách.
Tới gần ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm, Ngả Lâm đang học, đột nhiên bị chảy máu mũi, Thư văn ngửa đầu cậu lên dùng khăn thấm máu. (bệnh nan y HQ sao:-s) Ngả Lâm cảm thấy máu chỉ chảy có một xíu, đợi máu ngừng chảy hẳn, lập tức mềm người tựa vào trong lòng Thư Văn đang đút nước cho cậu.
Thư Văn tuy rất lo lắng nhưng vẫn một bên không ngừng trách cứ cậu, trách cậu học hành khổ cực khiến cho thân thể suy nhược.
Ngả Lâm không muốn nhắc lại, nhưng thấy Thư Văn lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, cậu đánh trống lảng sang chuyện khác, nói rằng lâu lắm không cho Tảo Bả ra ngoài, vậy là hai người cùng đi dạo.
Thư Văn vẫn là im lặng nghe, ngày hôm sau, mang về hai tấm vé đi du lịch miền Nam, ra biển, nói với Ngả Lâm rằng đợt nghỉ lễ này là lúc để du ngoạn thư giãn, một quyển sách cũng không cho đụng. Ngả Lâm thực sự rất muốn cùng Thư Văn đi biển, hưởng thụ gió mát biển khơi nhưng vẫn thương Tảo Bả bị gửi trong hàng thú cảnh, mà dành thế giới riêng cho hai người.
Ngày đầu tiên của kì nghỉ, hai người chuẩn bị đồ bơi, vật dụng rồi lên chiếc Mercedes Benz, lái xe xuống phía Nam. (tưởng mua vé mà ==)Mấy giờ ngồi trên xe khiến cổ Thư Văn mỏi nhừ, Ngả Lâm thấy vậy liền xót xa, vừa vào khách sạn đã nhanh nhẹn xoa bóp cho Thư Văn.
Nghỉ ngơi một hồi, ăn chút đồ lót dạ, tới lúc mặt trời chói chang, hai người mặc đồ tắm, đi ra biển. Ngả Lâm quả thực giống như vịt mắc cạn, từ nhỏ ở quê, chưa bao giờ được đi bơi cả, thế nên cho tới giờ thực sự chưa xuống nước lần nào. Trái lại, Thư Văn lại rất lão luyện, ở trong nước giống như một con cá, hoàn toàn thoải mái. Hắn thấy Ngả Lâm đang nhìn chằm chằm vào cái phao, quả thực rất muốn xuống nước nhưng không muốn xấu hổ mà mang cái phao theo. Thư Văn không nhịn được cười, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu, kéo tay xuống nước học bơi.
Ngả Lâm lần đầu đi biển, bắt đầu lúng túng, mỗi lần có sóng đánh tới, lại sợ bị cuốn đi. Sau đó mới phát hiện Thư Văn vẫn đang ở bên mình, mỗi khi có sóng đến, Thư Văn lại ôm chặt lấy eo Ngả Lâm, Ngả Lâm thấy vô cùng yên tâm, chủ động thả lỏng thân thể, để cho Thư Văn dạy mình bơi.
Thư Văn không hề thúc giục, vẫn nâng thắt lưng Ngả Lâm nhìn cậu cao hứng giống chú cún nhỏ bơi loạn cào cào trong nước, chính mình dạy cho động tác học bơi thì không thèm để ý, chỉ lo mải chơi trong nước. Ngả Lâm lười biếng dựa vào người Thư Văn, nằm trên lưng hắn thả lỏng người, mặt trời trên cao kia rất chói chang, nhưng ngay tại nước biển rất mát nên thực thoải mái, Ngả Lâm cảm thấy có bao nhiêu áp lực đều bị quét sạch, cả người lần đầu óc đều rất sảng khoái.
Ở trong nước chơi một lúc lâu, Ngả Lâm mới đi lên bờ cát nằm tắm nắng. Cậu còn ầm ĩ kêu Thư Văn giúp mình vùi người trong cát để hưởng thụ cảm giác. Không còn cách nào khác, Thư Văn đành đi lên bờ làm theo yêu cầu quái dị của Ngả Lâm, đem cả người cậu vùi trong cát, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài.
Nằm trong cát ấm áp, thực rất thoải mái. Ngả Lâm cứ thế hưởng thụ mà nằm im, chỉ biết Thư Văn đang ở cạnh bên, giăng một cây dù lớn lên che cả hai, còn ngồi một bên cầm quạt không ngừng quạt cho cậu.
Ngả Lâm chơi lâu dưới nước đã thấm mệt, bây giờ lại được nằm thư thái như vậy, gió vi vu thổi, ngay lập tức ngủ thiếp đi. Thư Văn vẫn ngồi bên cạnh cậu, đang muốn nói chuyện, nào ngờ quay ra cậu đã ngủ rồi, hắn liền lấy tai nghe nhạc, ngồi yên ngắm phong cảnh. Tận lúc mặt trời sắp lặn, Ngả Lâm mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Ngả Lâm dậy mới biết mình đã ngủ say như vậy, không để ý Thư Văn ở nơi nào, thực không có ý thức gì hết, mặt đỏ phừng phừng giúp Thư Văn thu dọn đồ. Hai người mang ô trả cho chủ quán, Thư Văn vừa nịnh vừa kéo Ngả Lâm đến nhà hàng nhỏ gần đó ăn hải sản.
Ngả Lâm vẫn không thích đồ hải sản như trước, chỉ ăn nửa con cua mà Thư Văn gỡ cho cùng với vài con tôm. Cậu thích ăn bánh đậu xanh hơn đống hải sản này.
Ăn được một lúc thì một cô bé da rám rắng đi đến rao bán những chiếc vòng cổ bằng ốc biển, Ngả Lâm mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào một cái vòng, rất thích nên tiện mua luôn hai cái, mình đeo một cái, còn đưa Thư Văn đeo một cái.
Thư Văn không muốn đeo vòng ốc, trong lòng nghĩ thế nhưng không nói gì cả, Ngả Lâm giống như hài tử ham chơi hay dỗi, lần trước đi công viên cũng mua tai thú, sau đó về nhà lại nhét đầy hòm đồ…
Cơm nước xong, hai người trở về khách sạn, ngồi cùng một chỗ ngắm phong cảnh Hà Bắc, lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc Ngả Lâm nằm trong vòng tay vững chãi của Thư Văn mà ngủ.
Vốn là đúng lúc, đúng chỗ, tâm trạng cũng tốt vậy nhưng Thư Văn nhìn Ngả Lâm đang thở đều chìm vào giấc ngủ say như thế, sao nỡ nhẫn tâm đánh thức? Chỉ dám để trong lòng oán giận một chút sao cái thân thể này càng lúc càng gầy. Thư Văn nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho Ngả Lâm ngủ thoái mái hơn, nhìn hàng lông mi thật dài cùng với nốt ruồi màu rám nắng, trong lòng chợt thấy thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, theo kế hoạch thì sẽ cùng với hướng dẫn viên du lịch địa phương, đi canô, ra thăm một hòn đảo nhỏ trên biển, Ngả Lâm lúc ở trên thuyền lại thấy khó chịu, mặt nổi vài vết mẩn đỏ, còn thấy đầu choáng váng, sờ tay lên trán thấy nóng, chẳng bao lâu đã lên cơn sốt.
Thư Văn rất lo lắng, cho Ngả Lâm uống thuốc giảm đau xong mới lờ mờ đoán cậu bị dị ứng với đồ hải sản, cũng không dám dùng thuốc linh tinh, nói với cậu nếu như thực sự thấy khó chịu thì phải đi bệnh viện kiểm tra ngay.
Ngả Lâm an vị trong phòng nhỏ trên truyền, trong lòng không ngừng tự trách bản thân đã đem nhiều phiền toái cho Thư Văn. Mỗi lần đi du lịch lại trở chứng ốm đau, khiến chuyến đi của hai người không trọn vẹn. Uống thuốc giảm đau xong có thấy đỡ hơn nhiều, cậu liền cười cười nói với Thư Văn chắc là do hôm qua bị trúng gió chỉ sốt nhẹ, nằm trong thuyền ngủ chút là tốt thôi, bảo Thư Văn đi lên đảo thăm quan, sau đó khi vào về thì tính sau.
Thư Văn lúc đầu sống chết cũng không đáp ứng, không muốn rời thuyền để Ngả Lâm ở lại một mình. Ngả Lâm biết hắn lo lắng cho mình, nhưng cứ mỗi lần như vậy lại làm hắn lỡ cuộc vui, trong lòng cực kỳ áy náy, liền nói muốn lên đảo mua chút đồ lưu niệm thật đẹp, nhờ Thư Văn đi lên mua cho cậu.
Thư Văn lại chẳng biết suy nghĩ của Ngả Lâm, hắn cười nói sẽ nhờ hướng dẫn viên, đưa tiền cho người ta đi mua rồi mang về cho cậu, thế được không?
Ngả Lâm vừa nghe xong, liền nổi cục tức, nếu hắn làm vậy thì chẳng thà để cậu tự đi còn hơn, nói xong lập tức ngồi dậy.
Thư Văn vội vàng ngăn cản, bất đắc dĩ nói, thôi thì tiểu tổ tông ở đây chờ, ta lên đảo mua cho ngài, vậy đã được chưa? Nói xong lấy áo đắp lên người Ngả Lâm, sờ tay lên trán, xác định cậu không còn sốt cao nữa, mới ra khỏi thuyền đi lên đảo.
Ngả Lâm nằm một mình trong phòng nghỉ trên thuyền, sóng đánh dập dìu, thuốc bắt đầu có tác dụng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Ngả Lâm tỉnh lại, là do hướng dẫn viên đánh thức. Thuyền đã sớm dời đảo, cập bến tàu, khách khứa đều đã ra khỏi thuyền, chỉ còn lại một mình cậu trong phòng nghỉ.
Ngả Lâm nhìn xung quanh không thấy Thư Văn đâu, trong lòng hốt hoảng, vội vàng hỏi hướng dẫn viên du lịch xem hắn đang ở đâu. Hướng dẫn viên du lịch nói trả lời nếu khách vẫn muốn chơi tiếp trên đảo chưa muốn về, thì thuyền cứ đúng giờ là rời bến, hơn nữa hai mươi phút lại có một chuyến tàu, sẽ không lo du khách bị bỏ rơi trên đảo.
Ngả Lâm vội gọi điện cho Thư Văn, chợt nghe thấy tiếng chuông phát ra ngay bên trong chiếc balô cạnh mình, lúc này mới phát hiện Thư Văn rời thuyền không hề mang theo điện thoại.
Ngả Lâm liền luống cuống, không quan tâm chính mình bị say sóng còn nhức đầu, nhanh nhanh chóng chóng đón chuyến thuyền tiếp theo ra đảo tìm Thư Văn.