Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Tần Vấn Thiên có được một quyển cổ thư, liền chuyên tâm tìm hiểu, đồng thời cảm thụ thân thể biến hóa. Lần này bế quan, chính là ròng rã hai tháng, hoàn toàn quên mất thời gian.
Hai tháng này, hắn thật sâu cảm nhận được huyết mạch của mình mạnh mẽ, đồng thời cũng cảm nhận được Kim Hình Thiên Tôn lưu lại quyển cổ thư kia bác đại tinh thâm.
Kim Hình Thiên Tôn đúng là nhân vật rất giỏi, bất luận là ở trên tạo nghệ Thần Văn hay tu vi Võ Đạo, tất cả đều mạnh mẽ.
Tần Vấn Thiên thậm chí đang nghĩ, hắn lưu lại một quyển truyền thừa cổ thư khác tuy bị hắn bỏ qua, nhưng tất nhiên cực kỳ lợi hại.
Nhưng Tần Vấn Thiên không hối hận, hắn tin tưởng trực giác của mình. Nếu như không phải mở Thần Nhãn, chính mắt thấy các nam tử mặc kim giáp không phải Khôi Lỗi, có lẽ hắn cũng sẽ không hoài nghi truyền thừa này, nhưng thấy chín cường giả Võ Đạo lại như Khôi Lỗi bảo vệ truyền thừa, thậm chí có thể trực tiếp bỏ rơi sinh mệnh khu động Kim Giáp Cự Nhân Khôi Lỗi, Tần Vấn Thiên hắn không thể không hoài nghi quyển cổ thư kia.
Bởi vậy, hắn bỏ qua.
Hai tháng này, thực lực của hắn đề thăng rất lớn, bất luận là trên Võ Đạo hay tạo nghệ Thần Văn. Hôm nay hắn đối với bản thân càng tự tin hơn, có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ có thể chân chính có một chỗ ngồi ở thành Vọng Châu, không đến mức giống như bây giờ, làm bất cứ chuyện gì cũng bó chân bó tay.
Đây cũng là vì Tần Vấn Thiên đi tới thành Vọng Châu mới có cảm giác như vậy, cảm giác cấp bách này làm cho hắn giờ khắc nào cũng đang nghĩ cần phải nhanh chóng tăng cao thực lực. Kì thực, hắn tu hành đã đầy đủ xuất sắc.
Mười sáu tuổi bước vào con đường tu hành, thức tỉnh Tinh Hồn, ba Tinh Hồn, tất cả đều tới từ tầng trời thứ năm, đến bây giờ, hắn còn chưa gặp bất kỳ người nào có thể so sánh với hắn.
Chưa đến mười tám tuổi, hắn bước vào Nguyên Phủ cảnh, danh chấn xuất ngoại, thậm chí quyết định Sở Quốc hoàng quyền thuộc sở hữu, đây là thành tựu rất nhiều người một đời cũng không thể đạt đến.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa đầy mười chín tuổi, hiện tại tu vi của hắn đã là Nguyên Phủ tầng bồn, thời điểm bế quan hắn lại đột phá từ Nguyên Phủ tầng ba, bước vào tầng bốn.
Nguyên Phủ trì càng thêm lớn mạnh, cảm ngộ đối với Võ Đạo cũng khắc sâu hơn vài phần.
Cách đó không xa, một thân ảnh tịnh lệ đi tới. Mặc dù Bạch Lộc Di không bằng Mạc Khuynh Thành, nhưng lại khiến người ta cực kỳ thoải mái, sạch sẽ, khoan khoái, thuần khiết, gợi cảm tập trung vào một thân, mỗi lần thấy nàng, luôn có thể khiến mắt người ta sáng lên.
- Cái tên nhà ngươi, còn biết trở về hả?
Bạch Lộc Di hờn dỗi trừng Tần Vấn Thiên một cái, nàng ở trước mặt Tần Vấn Thiên càng ngày càng không có cảm giác lạnh lùng, lộ vẻ cực kỳ tùy ý, lúc thì lộ ra nữ nhi tình, càng thêm vài phần mị lực.
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di, trên mặt cũng hiện lên một tia vui vẻ:
- Nghe ngữ khí của ngươi, cảm giác như nơi này là nhà của ta?
- Nghĩ hay nhỉ.
Bạch Lộc Di nhìn hắn nói:
- Lần này thu hoạch thế nào?
- Thu hoạch rất lớn, cổ thư Thần Văn của Thiên Tôn, ngươi có muốn xem hay không?
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di, ánh mắt mang theo vài phần đùa giỡn. Quả nhiên nghe được lời của hắn, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lập tức sáng lên, cổ thư Thần Văn của Thiên Tôn, đây đối với một vị Thần Văn Sư thiên tài mà nói, lực hấp dẫn thực quá lớn.
Nếu bị người của thành Vọng Châu biết, có lẽ đủ để dẫn tới rất nhiều Thần Văn Đại Sư cấp bốn điên cuồng.
- Quên đi, truyền thừa là ngươi cướp được nên thuộc về ngươi.
Bạch Lộc Di suy nghĩ một chút lại nói.
- Ta đâu có nói tặng cho ngươi.
Tần Vấn Thiên cười hì hì nói, làm cho Bạch Lộc Di hung tợn nhìn hắn, đùa nàng sao?
- Cho ngươi mượn xem ít ngày, thì không ảnh hưởng đến việc ta tìm hiểu nó.
Tần Vấn Thiên nhún vai một cái nói, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di hơi ngưng lại nhìn khuôn mặt tuấn tú kia mang theo vài phần đùa giỡn, đánh ra một quyền nện trên người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đối với Bạch Lộc Di đương nhiên sẽ không keo kiệt với thiếu nữ xinh đẹp này. Ở thời điểm tranh đoạt truyền thừa nàng đã dùng thân thể của mình vì hắn cản một cú đánh của Chu Sát.
- Sở Mãng đại ca và mập mạp đâu?
Tần Vấn Thiên không nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản chạy tới, không khỏi hỏi.
- Bây giờ hai người bọn họ cực kỳ điên cuồng, xung quanh tu luyện, hai tháng này luôn tới đài Địa Ngục, không biết bọn họ đã tích lũy bao nhiêu chiến tích.
Bạch Lộc Di nói làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ động, mập mạp rốt cuộc không lười nữa rồi.
Lãnh Ngưng chết, lúc trước đối với hắn kích động cũng rất lớn.
Hoàng triều Đại Hạ cường giả như mây, đất rộng bao la, không có thực lực thì những chuyện khiến lòng người đau lòng kia ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phát sinh.
Nếu như lúc trước Tần Vấn Thiên hắn có thực lực như ngày hôm nay, tuyệt đối không để cho Lãnh gia động vào một sợi tóc của Lãnh Ngưng. Lãnh gia nịnh bợ Diêm Thiết, hôm nay hắn có thể dễ dàng hành hạ đến chết.
- Vấn Thiên, ngươi đi theo ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.
Bạch Lộc Di đột nhiên nghiêm túc, sau đó dẫn Tần Vấn Thiên đi tới một nơi bí ẩn, nhưng không phải là khu vực trung tâm. Tuy Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di có quan hệ cực tốt, nhưng chỉ cần Tần Vấn Thiên không phải nhân vật quan trọng của học viện Bạch Lộc, hắn sẽ không có khả năng bước vào nơi đó.
Đế Phong cùng với Đế Thừa là ngoại lệ, bởi vì bọn họ biết bí mật lớn nhất của học viện Bạch Lộc, Thương Vương nhất mạch.
Tuy Tần Vấn Thiên cũng biết, nhưng trước khi Tần Vấn Thiên quyết định ngả bài, Bạch Lộc Di đương nhiên sẽ không thay hắn nói cho người học viện Bạch Lộc, việc này do Tần Vấn Thiên tự mình quyết định.
- Làm sao vậy?
Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di kéo mình đến chốn không người, không khỏi hỏi.
- Những ngày gần đây, học viện Bạch Lộc có một vài người tới, một người trong đó, tên là Đế Phong, hắn còn có một cái tên gọi là Vương Thương, xếp thứ năm trên bảng Thiên Mệnh, bây giờ ở trong Diễn võ trường của học viện Bạch Lộc. Bọn họ tới từ Thương Vương dòng chính, Đế thị nhất mạch.
Bạch Lộc Di nói làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên nghiêm trọng.
Thương Vương dòng chính, Đế thị nhất mạch?
Tần Vấn Thiên nháy mắt, nghĩ tới viện trưởng học viện Đế Tinh, Đế Nghĩa.
Ông già đó còn đang ở Cửu Huyền Cung, không biết Cửu Huyền Cung có giết hắn hay chưa? Nghĩ vậy, khát vọng thực lực của Tần Vấn Thiên càng thêm mãnh liệt.
- Bọn họ biết học viện Bạch Lộc chính là Thương Vương Ẩn chi nhất mạch, mục đích tới là muốn chưởng khống học viện Bạch Lộc, muốn phục hưng Thương Vương Cung.
Bạch Lộc Di nghiêm trọng nói, điều này làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên nháy mắt sinh ra rất nhiều ý nghĩ.
Khi hắn lấy được Thương Vương lệnh thì biết, hắn muốn thu phục Thương Vương nhất mạch chắc chắn sẽ không bằng phẳng. Bây giờ, Đế thị nhất mạch xuất hiện, cũng không biết đứng ở lập trường thế nào?
Nếu như biết Thương Vương lệnh ở trong tay hắn thì sẽ có thái độ như thế nào?
- Không có Thương Vương lệnh, học viện Bạch Lộc sẽ vẫn nhận bọn họ sao?
Tần Vấn Thiên trầm giọng nói.
- Những người này có chút thủ đoạn, bọn họ đầu tiên phái một hoàn khố (*) Đế Thừa đến, làm cho học viện Bạch Lộc có ấn tượng xấu đối với hắn, về sau, Đế Phong xuất hiện, ấn tượng của những trưởng bối kia đối với Đế Phong đều vô cùng tốt. Nếu như ở hắn họ thật sự thấy hi vọng, ta nghĩ, học viện Bạch Lộc sẽ đồng ý.
Bạch Lộc Di mở miệng nói:
- Còn đối với Thương Vương lệnh, bọn hắn nói người thủ hộ Thương Vương lệnh bị Cửu Huyền Cung bắt, bọn họ lo lắng bí mật Thương Vương nhất mạch có thể sẽ tiết lộ, đây càng làm cho học viện Bạch Lộc phải tính toán.
Tần Vấn Thiên nghe được Bạch Lộc Di nói suy tư chốc lát. Chuyện này đối với hắn mà nói đó là một lời khiêu chiến, đồng thời cũng là kỳ ngộ.
Người Đế thị nhất mạch, vì hắn đâm thủng tầng giấy này, làm cho học viện Bạch Lộc từ từ có ý niệm trọng chấn Thương Vương Cung, như vậy tiếp đó chính là do ai tới quản.
- Đế Nghĩa tiền bối giao Thương Vương lệnh cho ta, bởi vì chuyện của ta bị Cửu Huyền Cung bắt. Ta tin tưởng, mặc dù chết nhưng Đế Nghĩa tiền bối cũng sẽ không bán bí mật của Thương Vương.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, trong lòng hơi có chút trầm trọng.
Xem ra, hắn không thể không điều chỉnh kế hoạch của mình trước thời hạn. học viện Bạch Lộc, trận chiến thứ nhất hắn chấp chưởng Thương Vương nhất mạch, chỉ có thể thành công.
- Tiếp theo, ngươi có tính toán gì không?
Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di chăm chú nhìn mình, cười nói:
- Yên tâm đi, mặc dù Đế thị nhất mạch Đế Phong tranh với ta, người thắng cũng chỉ sẽ thuộc về ta.
Thứ năm trên bảng Thiên Mệnh thì như thế nào chứ? Rất nhanh, sức mạnh của hắn sẽ không kém đối phương, huống hồ, cho hắn thêm một ít thời gian, tối đa một hai năm, trên bảng Thiên Mệnh, hắn sẽ là người “chói mắt” nhất.
Đây là niềm tin của hắn, cũng là dã tâm của hắn.
- Đi, ta truyền cho ngươi cổ thư Thần Văn của Thiên Tôn.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, Bạch Lộc Di nhìn khuôn mặt tuấn dật kia, nàng cũng nở nụ cười, nàng tin tưởng Tần Vấn Thiên nhất định sẽ thắng, bất luận đối mặt với kẻ khiêu chiến thế nào.
Bảng Thiên Mệnh vị trí thứ mười một Trảm Trần, vị trí thứ mười tám Dương Phàm, còn có Triệu Liệt, Hoa Phong, Tần Vấn Thiên, không phải đã ở dưới mắt bọn họ tranh đoạt truyền thừa sao, thứ năm trên bảng Thiên Mệnh, thì có làm sao?
...
Cách thành Vọng Châu vô cùng xa xôi, ở thành trì sơn mạch bao quanh kia, trong Tiên Trì cung.
Thời khắc này Cung chủ Tiên Trì cung cung kính đứng ở trong đại điện, nhìn về phía tuyệt thế mỹ nhân ở trên ghế.
Thanh Mị Tiên Tử lười biếng nằm ở đó, trong mắt yêu mị mà xinh đẹp thỉnh thoảng có mấy tia yêu quang lập loè, nàng gõ ngọc thủ lên ghế, thấp giọng nói:
- Lão gia hỏa kia không chịu ngồi yên sao?
- Bên kia truyền tin tức đến, bây giờ hai thế lực đã phân biệt rõ ràng, cho dù là ai, cũng không thể ngăn chặn một phương khác.
Cung Chủ Tiên Trì cung an tĩnh nói.
- Ha ha, không nghĩ tới còn chưa quật khởi, nội bộ đã sinh sâu mọt, muốn không tuân Đế Thương lệnh, không đợi Thương Vương lệnh ra, đã muốn đoạt quyền?
Dáng tươi cười của Thanh Mị Tiên Tử mang theo vài phần lãnh ý.
- Tựa hồ là có ý tưởng này, những năm gần đây, bọn họ cũng từ từ lớn mạnh, xuất hiện không ít nhân vật. Hiện tại, Đế Phong đã đến thành Vọng Châu, học viện Bạch Lộc.
Cung chủ Tiên Trì đối với động tĩnh ở Thành Vọng Châu tựa hồ rõ như lòng bàn tay.
- Thanh Nhi và tiểu gia hỏa kia thế nào? Nha đầu kia, có thể động phàm tâm hay không?
Thanh Mị Tiên Tử nghĩ đến Thanh Nhi, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mỉm cười nhu hòa.
- Đều rất tốt, tính khí của Thanh Nhi sư tôn nên biết, luôn luôn lãnh đạm, muốn để cho nàng vào phàm trần, e là khó khăn.
Cung chủ Tiên Trì cười khổ nói:
- Tiểu gia hỏa kia rất khá.
- Ồ?
Ánh mắt của Thanh Mị Tiên Tử ngưng lại:
- Khó có người được ngươi đánh giá cao như vậy. Đã như vậy, phái những người này đi ra ngoài, đừng để tiểu tử kia lộ vẻ quá thế đơn sức bạc, không có chuyện thì tốt, nếu thật bộc phát ra một chút xung đột, chí ít nên để cho bọn họ biết thái độ của ta.
***
(*) Hoàn khố: Trích từ bốn chữ “hoàn khố tử đệ”, ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, tiểu tử phá nhà ngày xưa.