Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Dương Cuồng Sinh hộ tống ba người Tần Vấn Thiên rời đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vì Âu Dương Cuồng Sinh mạnh mẽ nhúng tay, việc Tần Vấn Thiên bắt Âu Dương Đình quỳ xuống không chịu bất cứ trừng phạt nào, chỉ sợ đây là nỗi nhục nhã nhất từ trước tới nay mà Âu Dương Đình nhận phải, chỉ thấy nàng cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, thậm chí cánh môi còn có vết máu chảy ra.
Bóng người Đoạn Thanh Sơn như gió, hạ xuống bên cạnh Âu Dương Đình, vươn tay nắm chặt lòng bàn tay của nàng, dịu dàng nói:
- Hắn sẽ trả giá thật lớn.
- Ừm.
Âu Dương Đình gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng nói:
- Không giết hắn, ta không còn mặt mũi gặp người.
Âu Dương Đình nàng là tiểu thư Âu Dương thế gia, dòng chính chân chính, việc này truyền đi, nàng còn gặp người như thế nào, chỉ sợ vô số người đều sẽ chế giễu tiểu thư như nàng.
- Âu Dương Đình.
Lão giả trên không trung nhìn sang bên này, Âu Dương Đình ngẩng đầu, nhìn về phía trưởng giả đó, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng, khiến trong lòng trưởng giả âm thầm lắc đầu nhưng vẫn nói:
- Tu hành cho tốt mới là việc quan trọng nhất, Thanh Sơn, ngươi cũng vậy, năm nay phải xem có thể đột phá Thiên Cương cảnh hay không. Nếu không qua, cuối năm nay vẫn còn cơ hội giành vị trí cao của Thiên Mệnh bảng.
- Vâng.
Đoạn Thanh Sơn vẫn duy trì phong độ của hắn, nắm tay Âu Dương Đình hơi cúi người với trưởng giả. Hắn khác với Âu Dương Đình, hắn là người họ khác, hắn biết rõ địa vị của mình. Nếu hắn muốn đạt được vị trí cao hơn, cũng chỉ có trở nên mạnh hơn, mạnh hơn so với tất cả người dòng chính cùng các thế hệ của Âu Dương thế gia.
- Giải tán hết đi.
Lão giả xua tay, mọi người lần lượt rời đi nhưng việc này đã nhanh chóng truyền ra, có người than thở, cũng có người may mắn, Âu Dương Đình này trước kia từng tra tấn không ít người.
Âu Dương Cuồng Sinh đưa đám người Tần Vấn Thiên tới phủ đệ của hắn, một chỗ cao của tòa thành này. Tòa phủ đệ rộng rãi giống như gia tộc bình thường, lúc này bọn họ ngồi ở trên một bãi cỏ, ở ven bãi cỏ này nhìn về phía trước có thể quan sát rất nhiều phong cảnh của thành Thương Châu, tầm mắt bao quát rất nhiều cảnh sắc non sông.
- Cảnh này, chậc chậc!
Tên mập Phàm Nhạc thấy cảnh này có chút than thở, đây là địa vị, thị nữ phủ đệ này đều vô cùng xinh đẹp, làm hai mắt Phàm Nhạc cũng tỏa sáng.
- Tu vi gì rồi?
Sau khi Âu Dương Cuồng Sinh ngồi xuống, nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi ra câu đầu tiên, về phần chuyện Âu Dương Đình giống như đã bị hắn lãng quên.
- Nguyên Phủ tầng năm, so với ngươi thấp hơn một cảnh giới.
Đương nhiên Tần Vấn Thiên nhìn ra tu vi của Âu Dương Cuồng Sinh, Nguyên Phủ tầng sáu, với gia thế và thiên phú của Âu Dương Cuồng Sinh, đây cũng là chuyện rất bình thường. Nếu như hắn không tu hành Thần Văn, cũng có thể đến Nguyên Phủ tầng sáu.
- Đến cảnh giới của ta ngươi cũng nhìn ra được?
Âu Dương Cuồng Sinh như là nhìn quái vật, có chút buồn bực nhưng sau đó mắt lại có một tia sáng, cười nói:
- Thật may mắn, cảnh giới của ta cao hơn ngươi, nhưng trong tình huống đó ngươi có thể bắt Âu Dương Đình, sức chiến đấu chắc chắn không chỉ là Nguyên Phủ tầng năm nhỉ?
- Nếu phát huy toàn lực, hẳn là có thể vượt hai cấp chiến đấu, đương nhiên, cũng phải xem là đối phó người nào, dù sao không chỉ có ta có thể vượt cấp chiến đấu. Tần Vấn Thiên nói nhỏ. Hắn và Sở Mãng thường xuyên luận bàn, phỏng đoán cẩn thận, vượt hai cấp chiến đấu là có thể, vượt ba cấp, độ khó khăn rất lớn, chỉ sợ phải lấy toàn bộ con át chủ bài ra, dù sao Tinh Thần Nguyên Lực hai bên chênh lệch quá lớn, may mà ba Nguyên Phủ có thể bù lại một chút.
Hơn nữa, vượt ba cấp, tương đương đối phương Nguyên Phủ tầng tám, võ đạo ý chí cảnh giới thứ nhất bình thường cũng đều hóa cảnh rồi, hắn không có ưu thế gì.
- Xem như ngươi lợi hại.
Âu Dương Cuồng Sinh trợn trắng mắt, tên này vượt hai cấp chiến đấu, tuy là Nguyên Phủ tầng năm nhưng hắn đã nói như vậy, chắc hẳn có thể chiến thắng cường giả Nguyên Phủ tầng bảy, sức chiến đấu như vậy gần giống như hắn rồi.
- Ngươi nên sớm đến thành Thương Châu, rời khỏi nước Sở, ngươi đã đi đâu rồi?
Âu Dương Cuồng Sinh có chút tò mò với những chuyện đã trải qua của Tần Vấn Thiên.
- Không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, sau đó kể lại tình hình đại khái sau khi rời khỏi nước Sở, Âu Dương Cuồng Sinh nghe mà phát ra tiếng thán phục sợ hãi, đặc biệt là khi biết Tần Vấn Thiên là Thần Văn sư cấp bốn, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên càng giống như nhìn quái vật, vô cùng buồn bực.
Thần Văn sư cấp bốn, cái này quá đả kích người, địa vị Tần Vấn Thiên không thua kém nhân vật cường giả Thiên Cương cảnh bình thường, hơn nữa hắn lại biết, tuổi Tần Vấn Thiên còn trẻ hơn so với hắn, hắn ta biểu lộ thành tựu về mặt Thần Văn, thậm chí còn tạm thời áp chế thiên phú về võ đạo.
- Ngươi nói ngươi muốn bước vào ba hạng đầu Thiên Mệnh bảng?
Âu Dương Cuồng Sinh nói với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chưa nói chuyện về Thương Vương ra, dù sao việc này liên quan trọng đại, tuy hắn tín nhiệm Âu Dương Cuồng Sinh nhưng quả thật cũng không cần thiết nói ra.
- Ừm, cần phải vậy.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Cuối năm nay có một cơ hội, chỉ là, thời gian chỉ có một năm, cũng không dễ dàng.
Ánh mắt Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên, năm nay vừa tròn ba năm, thành Khâm Châu cố đô của Đại Hạ hoàng triều cuối năm nay sẽ tập trung ánh mắt của toàn bộ quốc gia này, vô số thanh niên thiên kiêu đồng lứa sẽ tập hợp ở thành Khâm Châu. Đây chính là cơ hội tốt, bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn vào ba ghế đầu Thiên Mệnh bảng cũng chỉ có thể tìm được cường giả trong ba hạng đầu, đánh bại chính diện.
Nhưng như vậy mà nói cũng không long trọng bằng trận phong vân cuối năm này.
- Nói như thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ngươi từng nghe nói đến Đại Hạ cổ hoàng triều hay chưa?
Âu Dương Cuồng Sinh hỏi Tần Vấn Thiên.
- Có nghe, chỉ là nghe nói bây giờ hoàng triều cổ kém xa trước kia.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Không sai, ngày xưa Đại Hạ cổ hoàng thống nhất Đại Hạ, một mình nắm giữ thiên hạ, uy nghiêm của nó lớn mạnh cỡ nào, khắp nơi đều là bề tôi, nhưng về sau hoàng triều cổ trải qua biến đổi lớn, hoàng triều phân chia, sau đó sinh ra vô số thế lực, những thế lực lớn mạnh này chiếm cứ chín tòa thành phồn hoa nhất hoàng triều Đại Hạ, là Cửu Châu ngày nay.
Âu Dương Cuồng Sinh chậm rãi nói:
- Bây giờ hoàng triều cổ Đại Hạ chỉ còn lại một hậu duệ duy nhất nhưng người Đại Hạ hoàng triều vẫn phải đi triều bái hoàng triều cổ, duy trì đến hôm nay. Nhân vật Nguyên Phủ cảnh giới phong vân của Đại Hạ hoàng triều, ba năm triều bái cổ hoàng một lần, tranh hoàng vận, đấu thiên địa. Nhìn các nhân vật phong lưu triều đình hiện nay, Khâm Thiên các sẽ sắp xếp lại vị trí trên Thiên Mệnh bảng. Năm nay, vừa hay đã đến kỳ hạn ba năm.
Nhưng chỉ cho chúng ta thời gian một năm, bây giờ tu vi của ta là Nguyên Phủ tầng sáu, ngươi Nguyên Phủ tầng năm, muốn trước cuối năm tới cổ hoàng triều phân tranh một chuyến thì thời gian một năm này cần có sự tăng lên cực lớn mới được.
- Cổ hoàng triều, thời gian một năm!
Trong mắt Tần Vấn Thiên tựa như ánh lên sự sắc bén, đây thực sự là thách thức vô cùng chật vật, bây giờ, những cường giả trong Thiên Mệnh bảng đang như hổ rình mồi, chỉ cần chưa vào Thiên Cương cảnh là còn có thể tranh vị trí tốt hơn.
Tần Vấn Thiên biết rõ muốn vào Thiên Cương cảnh không phải chuyện dễ dàng như vậy, đây là ngưỡng cửa khó khăn của tất cả các tu sĩ võ mệnh.
- Xem ra ta có cơ hội thử một chút, hoàng triều cổ này, nhất định ta phải đi.
Trên mặt Sở Mãng hiện lên thần sắc hưng phấn, bây giờ tu vi hắn là Nguyên Phủ tầng bảy, trong thời gian một năm chỉ cần cố gắng chút, hẳn có thể đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, có thể tranh đấu cùng thiên tài các nơi ở Đại Hạ một chút.
- Là ai muốn tranh đoạt Thiên Mệnh bảng?
Một giọng nói truyền đến, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp cách đó không xa đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng đánh giá mấy người Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Đây là người làm Âu Dương Đình nhục nhã đang gây xôn xao bên ngoài sao?
- Tiểu Lộ, lại đây, huynh giới thiệu để mọi người làm quen. Đây là bằng hữu của ta, Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc và Sở Mãng.
Âu Dương Cuồng Sinh nhìn thiếu nữ đi tới cười nói:
- Đây là muội muội của ta, Âu Dương Tiểu Lộ.
- Thật xinh đẹp.
Phàm Nhạc cười hì hì nói, Âu Dương Tiểu Lộ này dáng người cao gầy, đường cong cơ thể quyến rũ, điệu bộ dịu dàng, da thịt trắng như tuyết, tuổi khoảng mười tám mười chín, trong vẻ đẹp mang theo vài phần đáng yêu và xinh xắn.
- Cảm ơn, nhưng ánh mắt ngươi cũng thật sắc, nhất định là đồ háo sắc.
Âu Dương Tiểu Lộ đánh giá Mập Mạp Phàm Nhạc, cười hì hì nói, nhất thời sắc mặt Phàm Nhạc sạm lại, run rẩy cười:
- Mập ta rất đơn thuần.
Tần Vấn Thiên ở bên suýt chút nữa ghê tởm muốn ói, mắt trợn trắng, thật là phục tên mập này.
- Ta không tin.
Âu Dương Tiểu Lộ cười nói, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên:
- Lá gan các ngươi cũng thật lớn, đại tiểu thư Âu Dương Đình kia chưa từng bị ai đánh, thế mà các ngươi lại khiến nàng ta quỳ xuống, ta nghĩ các ngươi thảm rồi, nhất định nàng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Ở chỗ này của ta, tin chắc bọn chúng cũng không dám làm gì.
Âu Dương Cuồng Sinh không thèm để ý nói.
- Biết huynh lợi hại.
Âu Dương Tiểu Lộ lườm Âu Dương Cuồng Sinh.
- Không nói cái này nữa, các người đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi chỗ tốt.
Âu Dương Cuồng Sinh như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy vẻ mặt của hắn đôi mắt đẹp của Âu Dương Tiểu Lộ chớp chớp, chỉ vào Âu Dương Cuồng Sinh:
- Huynh muốn dẫn bọn họ vào trong đó?
- Vẫn là muội muội ta hiểu ta.
Âu Dương Cuồng Sinh xoa đầu Âu Dương Tiểu Lộ, sau đó nhìn đám người Tần Vấn Thiên ra hiệu, đoàn người liền ngự không bay về một hướng ở phía xa, ba người Tần Vấn Thiên có chút tò mò, không biết gã này đưa mình tới nơi tốt nào đây.
Một lúc sau, Tần Vấn Thiên đi tới một dãy núi, trong thành Thương Châu vậy mà lại có núi, nơi này giống như một chỗ ẩn thế, không còn ở trong thành Thương Thâu nữa.
Tần Vấn Thiên nhìn cửa lớn phía trước, bên trên có khắc ba chữ to, chữ cổ cứng cáp mạnh mẽ, rồng bay phượng múa.
- Vô Song giới, vô song, khẩu khí thật lớn, đây là đâu?
Phàm Nhạc tò mò hỏi, Âu Dương Cuồng Sinh cười lớn, bước về phía trước, cửa lớn mở ra, đoàn người lập tức đi vào trong đó. Cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt Tần Vấn Thiên giống như nơi thế ngoại, phía trước tiên sơn có mây mù, chỗ gần đình đài nước chảy có không ít bóng thanh niên, bọn họ nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên này, trong mắt hiện lên một chút khác lạ.
- Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi còn dẫn theo người ngoài tới đây.
Thấy có giọng nói truyền đến, trong mắt đám thanh niên đó ẩn giấu thần vận, khi nhìn về phía Tần Vấn Thiên ánh mắt đều hiện lên các tia sáng tinh khiết nhưng vô cùng sắc bén.
- Khí thế thật mạnh, tuy những người này là thanh niên nhưng đều có khí chất đại thế gia, Vô Song giới này rốt cuộc là đâu?
Trong lòng Tần Vấn Thiên tò mò.
- Nhanh thôi bọn họ sẽ không còn là người ngoài nữa.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói.
- Thật không, chẳng lẽ ngươi cho rằng ba người này có thể vào Vô Song giới, ngươi cho rằng Vô Song của thành Thương Châu này là nơi nào?
Chỉ thấy một người cười lạnh nhạt nói.
Vô Song giới của thành Thương Châu là thánh địa của thiên tài, các cường giả xếp hạng trên Thiên Cương bảng và Thiên Mệnh bảng trong thành Thương Châu hầu hết đều từng đi vào Vô Song giới!