Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thái Cổ Thần Vương
  3. Chương 471: Tâm kiên định
Trước /554 Sau

Thái Cổ Thần Vương

Chương 471: Tâm kiên định

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Vấn Thiên này đương nhiên biết được, thực ra sau khi phân thân Đế Thiên bước vào không gian tầng ba, chỉ mới trải qua nhất niệm ngắn ngủi nhưng nhất niệm này lại khiến cho hắn có cảm giác như đã trải qua rất nhiều năm, giống như là nằm mơ vậy, một giấc mộng là một đời người.

Thủ đoạn hoặc là thần thông như vậy, quả thực khó mà tưởng tượng nổi sự cường đại của nó mạnh tới cỡ nào.

- Ta đã từng bước vào trong một mộng cảnh, cường giả trong mộng có thể tạo mộng nhưng những điều mà phân thân Đế Thiên đã trải qua rõ ràng không chỉ là giấc mộng do người khác tạo ra. Hắn thêm cả lý giải của chính mình vào trong đó. Hắn biết rằng bản thân mình có một phân thân khác, biết Thanh Mị tiên tử, tức là hắn có nhận thức của mình nhưng vẫn đắm chìm trong đó chứ không có cách nào tự thoát ra được.

Tần Vấn Thiên chau mày lại, cổ lộ khó nhất, hắn có hai thân thể, nhưng cả hai đều không cách nào tỉnh lại được, nghĩ thôi cũng biết điều này khủng bố thế nào. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân của phân thân Đế Thiên mà thôi, không có ai có thể giúp hắn được.

Đây là khảo nghiệm đối với ý chí. Nếu như không có cách nào tỉnh lại được thì rất có thể sẽ vĩnh viễn chìm vào trong cơn ác mộng kia, vạn kiếp bất phục.

- Ngươi và hắn tâm niệm tương liên, hắn lại không cảm giác được sự tồn tại của ngươi sao?

Thanh Nhi thấp giọng hỏi, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu:

- Cũng vì thế cho nên mới đáng sợ, lâm vào trong mộng ma chi cảnh, khống chế ý niệm rồi thậm chí còn khống chế cả cảm ứng của hắn và ta. Có thể thấy điều này đáng sợ đến cỡ nào, cũng không biết đây là tạo mộng hay là ảo thuật nữa.

Thanh Nhi khẽ chớp mắt, lập tức nhìn Tần Vấn Thiên, đôi mắt linh động trong veo không nhuốm bụi trần khiến cho ánh mắt của Tần Vấn Thiên khẽ sáng lên, nói:

- Sao thế?

- Chuyện đó liên quan gì tới việc ôm ta?

Thanh Nhi nói thẳng tuột khiến cho Tần Vấn Thiên lập tức nở nụ cười ngượng ngùng, hắn đang muốn nói lảng sang chuyện khác, nào ngờ Thanh Nhi lại tinh ý như thế.

Tần Vấn Thiên thấy đôi mắt thuần khiết kia, cứ nhìn mình mãi không rời, cuối cùng hắn chỉ có thể cười khổ nói:

- Trong mộng ma chi cảnh của Đế Thiên đã xảy ra chuyện khiến ta vô cùng sợ hãi, cho nên…

- À!

Thanh Nhi đã ngắt lời của Tần Vấn Thiên, trực tiếp quay người lại khiến cho Tần Vấn Thiên không trông thấy được sắc mặt cô đang thay đổi.

Có điều dường như Thanh Nhi cũng không hề tức giận.

Dõi mắt ngắm nhìn rừng trúc này, Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, nghĩ đến những nỗi đau khổ mà phân thân Đế Thiên trải qua, trong lòng hắn thầm thề rằng: "Ta nhất định sẽ không để cuộc đời như thế thật sự xảy ra."

Nghĩ đến đây, Tần Vấn Thiên siết chặt hai tay lại. Lúc này đây, trong lúc hắn hoàn toàn không có chuẩn bị gì mà đột nhiên đã trực tiếp xung đột với thế lực của Đan Vương điện. Hắn có thể không lo cho bản thân mình nhưng cần phải nghĩ đến bạn bè người thân ở bên cạnh mình. Hắn không muốn bất cứ ai trong số bọn họ xảy ra bất kỳ chuyện gì.

"Tất cả những thứ này cứ để ta một mình gánh chịu là được."

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Thực lực của Quân Ngự tuy không phải là rất mạnh nhưng Thanh Mị tiên tử đã giới thiệu qua về Hoàng Cực thánh tông và ba đại hoàng triều với hắn. Nếu như chuyện thật sự đúng như trong mộng cảnh thì Quân Ngự đã gọi lực lượng bên ngoài đến. Mặc dù hắn có Diệt Tiên kiếm, nhưng sau khi chém ra một kiếm kia thì khác nào phải mặc cho người ta chém giết chứ? Mặc dù giết chết Quân Ngự, thống khoái nhất thời, nhưng còn lửa giận sau đó thì sao?

Mối thù của Khuynh Thành nhất định phải báo, nhưng cũng quyết không cho phép người ở bên cạnh mình lại gặp chuyện mới được.

- Thanh Nhi, ta dự định tu hành thêm một khoảng thời gian nữa rồi rời khỏi Đại Hạ.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Giấc mộng của phân thân Đế Thiên đã khiến cho hắn thay đổi suy nghĩ ban đầu.

Hắn phải ra ngoài, hắn phải trở nên mạnh hơn nữa, có được lực lượng mà không ai ở Đại Hạ có thể chống lại được, lúc đó thì hắn mới có tư cách bảo vệ tốt cho tất cả mọi người.

- Ừ.

Thanh Nhi đáp lời cực nhanh, dường như không có phản ứng gì nhiều, có điều Tần Vấn Thiên sớm đã quen với thái độ này của cô rồi.

- Ta cũng đi cùng.

Thanh Nhi lại nói một câu khiến cho Tần Vấn Thiên mỉm cười. Tuy Thanh Nhi không hay nói chuyện, cô thậm chí cũng chưa từng nói nói gì nhiều với mình, nhưng Tần Vấn Thiên đã đã coi cô là một trong những người thân cận nhất của mình từ lâu rồi. Mỗi khi gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì dường như cô luôn luôn xuất hiện ở trước mặt mình.

Còn nhớ lúc mình hóa thân thành đại bàng, chỉ có Thanh Nhi âm thầm ở bên cạnh bầu bạn, cô nói với hắn rằng “ta không cho phép ngươi thành yêu”.

Chỉ vì một câu nói giản đơn vậy thôi, Tần Vấn Thiên không biết cô đã bỏ ra cái giá lớn thế nào để có thể lấy được Đại Niết tiên pháp.

Hắn đã hỏi Thanh Nhi mấy lần nhưng cô vẫn luôn im lặng không nói gì. Bản thân Tần Vấn Thiên cũng chưa hề quên việc này, bí pháp thần thông nghịch thiên như Đại Niết tiên pháp làm sao có thể dễ dàng lấy được kia chứ?

Đắp nặn hai cơ thể hoàn toàn đồng bộ, thiên phú cũng giống hệt nhau. Nếu như bị một nhân vật cực kỳ cường đại có được thì có thể trực tiếp đắp nặn ra hai siêu cấp cường giả. Nếu như để lộ pháp thuật cỡ này ra thì Đại Hạ chắc chắn sẽ phát điên vì nó, đừng nói là Quân Ngự, cho dù là Hoàng Cực thánh tông cường đại kia e là cũng phải chấn động. Thanh Nhi đã dặn dò hắn không được để lộ, vì vậy đến mấy người Phàm Nhạc mà Tần Vấn Thiên cũng không nói ra.

Tần Vấn Thiên lại tiếp tục đi tu hành, trên phân thân Đế Thiên truyền đến rất nhiều cảm giác, hắn có thể trực tiếp hấp thu nhưng cần một chút thời gian để ổn định trên cơ thể này.

Về phần phân thân Đế Thiên thì lại không được thoải mái như Tần Vấn Thiên. Hắn vẫn còn đang giãy dụa trong ma chướng đau khổ vô tận kia.

Vùng đất này cường đại đến mức khiến cho người ta bị nhấn chìm trong ma chướng. Tần Vấn Thiên vẫn còn đang chạy như điên trong yêu thú sâm lâm ở nước Sở, tựa như đã phát cuồng.

Chết rồi, tất cả đều chết hết rồi. Thanh Nhi đã nhường hy vọng sinh tồn cuối cùng lại cho hắn, còn bản thân cô thì lại bỏ mình. Hắn không thể quên được nụ cười cuối cùng kia, nó cứ quanh quẩn trong đầu hắn khiến cho mỗi lần hắn nhớ đến đều cảm thấy đau thấu tim gan.

Hắn không dám đi đối mặt, không dám nhớ tới cảnh tượng đó. Hắn hận chính bản thân mình.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Tần Vấn Thiên ngẩng mặt lên trời gào thét, không biết đã chạy biết bao lâu, hắn đã ngất xỉu trong sâm lâm. Sau khi tỉnh lại thì người cứ u u mê mê, đầu tóc rối bù giống như một kẻ điên vậy.

Hắn căn bản không cảm giác được đây là huyễn cảnh, bởi vì nó quá sức chân thực, giống như một đời người, một vòng luân hồi khiến cho hắn không có cách nào thoát ra được. Hắn thậm chí thể cảm giác ra được một chút nào.

Nếu một người trải qua cuộc đời của chính mình thì liệu hắn sẽ nghi ngờ cuộc đời của mình là giả à?

Đương nhiên là không thể nào!

Trong lòng hắn luôn cảm thấy hối hận và tự trách bản thân.

Tần Vấn Thiên hắn vẫn chạy trốn, không biết đã lại chạy bao lâu, hắn đi đến được một thôn trang ở nước Sở.

Người ở trong thôn chỉ biết cách tu hành đơn giản nhất, thậm chí đều không phải là tu sĩ Võ Mệnh, chỉ là những võ tu bình thường hấp thu nguyên lực của đất trời mà thôi. Tuy thực lực ở tầng thấp nhất nhưng bọn họ lại sống rất yên tĩnh, rất hòa hợp.

Hắn không khỏi có phần ngưỡng mộ cuộc sống của những người trong thôn. Nếu là hắn và mấy người Khuynh Thành, Thanh Nhi cũng ở sống một cuộc sống không lo không nghĩ trong một thôn nhỏ như thế này thì tốt biết bao, vô ưu vô lự, không tranh với đời.

Tần Vấn Thiên cảm thấy rằng mình rất mệt mỏi, rất uể oải. Hắn muốn nghỉ ngơi.

Hắn đã gặp một người thiếu nữ ở trong thôn, chỉ nhìn một cái thôi Tần Vấn Thiên đã bị thu hút. Người thiếu nữ này rất giống với Mạc Khuynh Thành ngày trước, xinh đẹp động lòng người. Cô giống như là một đóa hoa kiều diễm nhất thế gian này, mang đến ánh sáng cho người khác.

Thiếu nữ này thấy hắn bị thương bèn chăm nom sinh hoạt hắn, hai người nhanh chóng quen biết rồi thấu hiểu lẫn nhau. Tần Vấn Thiên hắn đã mê luyến cuộc sống ở trong thôn, không muốn đi ra ngoài nữa.

Dường như là vì muốn trốn tránh điều gì đó.

Hắn sợ, sợ nhớ lại những cơn ác mộng kia. Mỗi lần nhớ lại thì tim hắn đau như bị đao cắt, giống như có vô số mũi tên sắc nhọn đâm xuyên qua tim.

Hắn dần chọn cách quên lãng, quên đi tất cả quá khứ, như vậy thì không cần phải đối mặt nữa rồi.

Dần dần hắn đã có một cuộc sống mới, đã làm một người bình thường, rất an nhàn, rất yên tĩnh. Dường như hắn sẵn lòng sống vĩnh viễn như vậy.

Nhưng những ngày tháng tươi đẹp lại bị phá vỡ. Người của Quân Ngự đã tìm đến thôn trang, đúng lúc hắn không ở đó. Hắn đứng ở trên ngọn núi phía xa xa, tận mắt trông thấy thôn trang bị hủy diệt. Hắn đã trông thấy cường giả Thiên Tượng hàng lâm. Hắn căm giận sự bất lực của bản thân mình. Hắn hận bản thân, hắn lại muốn trốn tránh, rời khỏi nơi này.

- Không…

Tần Vấn Thiên gào thét lên từ tận đáy lòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng.

- Thanh Nhi sẽ không chết, cha và Tần Dao tỷ cũng sẽ không chết. Tất cả những thứ này đều là giả dối, đều là giả dối mà thôi.

Tần Vấn Thiên điên cuồng gào thét. Hắn muốn hoài nghi đoạn cuộc đời này. Dường như hắn đã cảm giác được, dường như có một lực lượng trong bóng tối đang ép hắn phát điên, ép hắn vạn kiếp bất phục.

- Ta sẽ không trốn chạy nữa.

Tần Vấn Thiên ngồi trên đỉnh núi, ánh mắt trở nên cực kỳ kiên định:

- Nếu như đây là cuộc đời thật thì ta nguyện chôn cất cuộc đời này bằng chính đôi tay mình.

Lời vừa dứt, tâm niệm Tần Vấn Thiên khẽ động, một thanh lợi kiếm xuất hiện ở trước người hắn.

Tần Vấn Thiên tay cầm lợi kiếm, không hề do dự mà trực tiếp đâm vào ngực mình. Trong phút chốc, một nỗi đau khổ như khoan tim ập tới. Tần Vấn Thiên cúi đầu xuống nhìn thấy máu tươi chảy ra. Đây nào phải giống như giả dối, đây là cuộc đời của hắn, làm sao có thể là giả được kia chứ?

- Nếu như cuộc đời này là thật mà Tần Vấn Thiên ta lại nhu nhược như thế, thì còn mặt mũi mà sống tiếp nữa.

Tần Vấn Thiên thản nhiên cười, dường như trở nên sáng tỏ thông suốt, đã coi nhẹ cả sự sống lẫn cái chết.

Ta muốn một cuộc đời khác, cho dù là bị chém ngàn vạn đao cũng muốn kết thúc cuộc sống này, dù có là thật hay giả.

Lời vừa dứt thì kiếm của hắn đâm thẳng vào tim. Nỗi đau cực độ này khiến cho hắn lâm vào hôn mê.

Nhưng khóe miệng của Tần Vấn Thiên vẫn mang theo nụ cười, hét lớn:

- Vậy là ngươi cũng muốn ngăn cản ta chấm dứt cuộc đời tội lỗi này hay sao? Rốt cuộc ngươi là ai mà lại có sức mạnh cường đại đến vậy, có thể khiến cho ta mãi mãi đắm chìm trong đó?

Nói xong thì từng thanh lợi kiếm lơ lửng xuất hiện trên không trung, Tần Vấn Thiên khép đôi mắt lại, gầm lên một tiếng. Nháy mắt có vô số lợi kiếm bắn tới, đâm vào cơ thể hắn, ngàn vạn kiếm xuyên tim vô cùng dứt khoát. Đây là chấp niệm của hắn, hắn phải chấm dứt cuộc đời đầy rẫy tội lỗi này, cuộc đời của Tần Vấn Thiên hắn há có thể thấp hèn, yếu đuối như thế được.

Nếu như cuộc đời này là thật thì hắn sẽ chết.

Vạn kiếm xuyên qua cơ thể, Tần Vấn Thiên từ từ nhắm mắt lại.

Chính trong lúc này, tất cả cảnh sắc dường như nháy mắt đều đã tan biến, không gian trở nên yên tĩnh lại.

Trong không gian mờ mịt, có một thân ảnh yên tĩnh nằm ở đó. Thân ảnh này chính là Tần Vấn Thiên. Lông mi của hắn nhúc nhích rồi hai mắt lập tức mở bừng ra, trong mắt vẫn mang theo vẻ cứng cỏi và cố chấp như cũ.

- Cuộc đời kém cỏi như vậy, cho dù là giấc mộng thì ta cũng sẽ kết thúc nó.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ rồi ngồi dậy, quả nhiên đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

- Đây chính là khảo nghiệm của không gian tầng ba sao?

Trong lòng Tần Vấn Thiên chợt có chút buồn rầu, không có vẻ gì là vui sướng cả. Một đoạn cuộc đời này khắc cốt ghi tâm như thế, khiến cho người ta đau lòng đến vậy. Tuy lúc này biết rõ đó là giả nhưng vẫn khiến cho hắn khó mà quên được.

Quá chân thực, chân thực đến nỗi giống như là hắn đã trải qua một quãng đời khác vậy. Chân thực đến nỗi lấy kiếm đâm vào trong tim nhưng vẫn không cách nào thoát ra được.

Đây chính là khảo nghiệm khó nhất!

Khảo nghiệm lần đầu là chiến lực, là khảo nghiệm dễ dàng nhất.

Khảo nghiệm lần thứ hai là về ngộ tính cực kỳ khó khăn, vì rừng kiếm có thể giết người.

Khảo nghiệm lần thứ ba là ý chí, niềm tin và cuộc đời. Khảo nghiệm này quá mức đáng sợ, đáng sợ đến nỗi khiến cho đến tận bây giờ Tần Vấn Thiên vẫn cảm thấy sởn tóc gáy. Cũng may mà tất cả đều kết thúc rồi!

Quảng cáo
Trước /554 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tặng Ngươi Một Chiếc Váy

Copyright © 2022 - MTruyện.net