Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành đi vào tẩm cung, trong lòng tràn đầy sự ấm áp, xa cách gặp lại, hơn nữa còn không rõ đối phương còn sống hay đã chết, sau khi Mạc Khuynh Thành mất đi trí nhớ, nàng chỉ nhìn thoáng qua là đã nhớ lại được hắn, tình cảm đậm sâu như vậy, sau Tần Vấn Thiên có thể không cảm nhận được.
Hai người ngồi trên chiếc giường noãn ngọc, Mạc Khuynh Thành dựa vào trong ngực Tần Vấn Thiên, cả hai người đều không nói gì, mà chỉ lặng lẽ cảm nhận giây phút ấm áp khó có được này.
Kể từ khi Mạc Khuynh Thành bị Lạc Hà đưa đến Sở quốc, bọn họ đã không còn có cơ hội để mà không buồn không lo, im lặng ngồi với nhau như lúc này.
Tần Vấn Thiên ôm lấy Khuynh Thành, thấy Mạc Khuynh Thành khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với hắn, thấp giọng nói:
- Tên ngốc.
- Đã nhiều năm trôi qua như thế, sao còn là tên ngốc nữa.
Tần Vấn Thiên véo mũi Mạc Khuynh Thành, hồi tưởng lại thời thiếu niên, như có một dòng nước ấm chảy qua tim, bọn họ khi đó, ngây dại biết bao nhiêu.
- Tên ngốc, tên ngốc!
Mạc Khuynh Thành cười lên khanh khách, ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, trong phút chốc Tần Vấn Thiên lại có chút ngẩn ngơ.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên, khiến cho Mạc khuôn mặt Khuynh Thành xuất hiện từng rặng mây đỏ, càng trở nên kiều diễm, làm cho trái tim người ta phải đập lên thình thịch.
Thật đẹp, đẹp đến mức khiến cho mọi người trong thiên hạ đều phải ngạt thở.
- Nhìn cái gì chứ!
Mạc Khuynh Thành không chịu được ánh mắt của Tần Vấn Thiên, xấu hổ chui vào trong lòng của hắn, Tần Vấn Thiên bật cười, lập tức ôm chặt lấy Mạc Khuynh Thành, cảm nhận được hương thơm của nữ nhân trên người mình thương, ánh mắt hơi có chút mê đắm.
Đã nhiều năm trôi qua, thật sự làchưa từng có lúc nào được thoải mái như lúc này, có lẽ chỉ khi được ở cạnh bên Khuynh Thành, hắn mới có thể yên tâm hết thảy, người ấy chính là bến cảng tâm hồn của hắn.
- Khuynh Thành, trong cơ thể ta có một loại lực lượng có thể đuổi đi độc tố, giống như là lực lượng huyết mạch, ta có thể dẫn loại lực lượng đó vào trong cơ thể của Nhân Hoàng, hòa tan vào trong huyết mạch của ngài ấy, khiến cho huyết mạch của Nhân Hoàng có năng lực chữa khỏi hay không?
Tần Vấn Thiên nghĩ tới Nhân Hoàng, không khỏi mở miệng hỏi.
Mạc Khuynh Thành tránh khỏi lòng Tần Vấn Thiên, trong cặp mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng kỳ dị, nói:
- Vấn Thiên, chàng có thể chắc chắn là loại lực lượng huyết mạch này có thể đuổi đi hết độc tố sao? Nếu chàng muốn chuyển lực lượng vào trong cơ thể Nhân Hoàng, thì cần phải hòa tan máu ra, có lẽ sẽ khiến độc thuật xâm nhập vào trong trong huyết mạch của chàng, ta không cho phép chàng chịu bất cứ tổn thương gì.
- Hẳn là không thành vấn đề.
Tần Vấn Thiên kẻ lại chuyện mình bị trúng độc lúc trước cho Mạc Khuynh Thành nghe, khiến cho Mạc Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt suy tư, một lát sau mới mở miệng nói:
- Nếu như thật sự có loại lực lượng huyết mạch này, dùng kết hợp thêm vài loại đan dược, hẳn là cũng đủ đạt đến hiệu quả mà chúng ta mong muốn, nếu thật sự là có tác dụng trừ độc, Nhân Hoàng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, đồng thời dùng thêm dược vật để điều trị, thì thương thế của ngài ấy có thể khôi phục, suy cho cùng vấn đề nghiêm trọng nhất đối với Nhân Hoàng bây giờ là độc, thương thế cũng là bởi vì độc thuật khuếch tán mà có.
- Ừm, nếu như có thể, ta hy vọng có thể trị liệu cho Nhân Hoàng.
Tần Vấn Thiên lộ ra mặt suy nghĩ sâu xa, tính cách của Nhân Hoàng, cũng khiến cho người ta cảm thấy rất đáng kính trọng.
Huống chi, Nhân Hoàng chính là phụ thân của Diệp Lăng Sương, hơn nữa Diệp Không Phàm còn rất căm thù hắn, bất kể là nhìn nhận theo hướng nào, hắn cũng muốn trị khỏi cho Nhân Hoàng, chỉnh đốn Diệp quốc.
Các quốc gia bình thường khác không thể nào so sánh được với cái quốc gia cổ xưa trường tồn dài lâu và lớn mạnh, có lực lượng thường luôn đứng đầu có thể quyết định hết thảy, một người Nhân Hoàng, có thể khiến cho một quốc gia phải sợ hãi, hôm nay mặc dù tính mạng của Nhân Hoàng đe dọa, đám người Tề vương chiếm hết ưu thế, nhưng dù có bao vây hoàng cung cũng không dám chém tận giết tuyệt, chính là vì kiêng dè dư uy của Nhân Hoàng, lo lắng Nhân Hoàng dưới cơn nóng giận sẽ bất chấp mạng sống mà làm liều, vì vậy bọn họ tình nguyện khiến cho Nhân Hoàng dần dần chết đi, suy cho cùng thì thương thế của Nhân Hoàng đang càng ngày càng nặng.
- Ta muốn xem thử một chút về cường độ huyết mạch của chàng, nếu không ta không yên lòng.
Cặp mắt trong veo như nước của Mạc Khuynh Thành ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, khiến cho Tần Vấn Thiên cười nói:
- Vậy phải xem thế nào?
Mạc Khuynh Thành không nói gì, mà chỉ say đắm mà nhìn hắn, như muốn khiến trái tim của người ta phải rụng rời, nhìn dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia, trái tim Tần Vấn Thiên đập lên rất mạnh, ở cạnh bên một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành thế này, thật là khiến cho người ta phải rung động.
- Tên ngốc!
Mạc Khuynh Thành cắn nhẹ môi, trên mặt lại hiện lên một rặng mây đỏ, Tần Vấn Thiên thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Khuynh Thành, kiếp này có nàng làm thê tử, phu quân ta chẳng còn muốn đòi hỏi gì thêm.
Dứt lời, Tần Vấn Thiên lại ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng.
Nàng đã liều lĩnh nói vời người ngoài, tuyên bố rằng nàng là thê tử của hắn; hắn cũng tin chắc, hắn có thể mãi mãi chăm sóc người thiếu nữ trước mắt này, Mạc Khuynh Thành, nàng vĩnh viễn là nàng thiếu nữ hồn nhiên trong lòng Tần Vấn Thiên hắn, cả cuộc đời này sẽ không bao giờ đổi thay.
Mười năm, một cái ngoái đầu nhìn lại, định tình kiếp này;
Thiên Nhai Lộ, cùng sống cùng chết;
Thế sự vô tình người hữu tình, cách xa nhau mười vạn dặm khó khăn gặp lại;
Sinh tử khó rời, hồng nhan lấp ló;
Tình sâu vô tận, há có thể tự kiềm chế?
…
Ba ngày sau, trong một tòa cung điện, Diệp Không Phàm vẻ mặt âm trầm, không tiếp tục bày ra vẻ không câu nệ như bình thường, phía trước hắn, có hai người đến bẩm báo tin tức.
Ba ngày, người của Dược Hoàng cốc phong tỏa tẩm cung các nàng hiện đang ở, nhưng suy cho cùng vẫn ở trong hoàng cung, chuyện bên trong sao có thể giấu được tai mắt của hắn.
Suốt ba ngày, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều ở trong tẩm cung, cùng chung một phòng, mỗi lần nghĩ đến đây, Diệp Không Phàm liền cảm giác trong lòng lạnh như băng, sát ý sục sôi.
Ban đầu người của Nhân Hoàng nhất mạch mời người của Dược Hoàng cốc đến đây, Diệp Không Phàm cũng mang theo địch ý mãnh liệt đối với người của Dược Hoàng cốc, nhưng khoảnh khắc mà hắn trông thấy Mạc Khuynh Thành, tất cả địch ý đều biến mất, hắn muốn chinh phục nữ nhân tuyệt mỹ thánh khiết kia, hắn muốn tóm được Mạc Khuynh Thành vào trong lòng bàn tay mình, khién cho nàng trở thành nữ nhân của mình.
Diệp Không Phàm hắn tự cho là mình siêu phàm, nhi tử của Tề vương Diệp quốc, thân thể thiên lôi, huyết mạch kiếp lôi, niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông, hắn tự nhận mình là thiên chi kiêu tử, Diệp quốc cổ xưa này, tương lai cũng sẽ bị hắn nắm trong lòng bàn tay; Mạc Khuynh Thành thân là Thánh nữ Dược Hoàng cốc, lại có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô cùng, nàng vừa xuất hiện, Diệp Không Phàm liền cho rằng đây là nữ nhân mà trời cao ban cho Diệp Không Phàm hắn.
Diệp Không Phàm cũng là người rất bất phàm, hắn xoá bỏ hết thảy địch ý đối với Dược Hoàng cốc, mặc dù các nàng tới đay để trợ giúp kẻ địch của hắn, nhưng hắn vẫn tiếp đãi họ rất long trọng, tôn trọng người của Dược Hoàng cốc, chỉ vì hồng nhan Khuynh Thành kia.
Song, Mạc Khuynh Thành không hề thay đổi sắc mặt đối với hắn, cao ngạo lạnh lùng như băng giá, tựa như đóa hàn mai dính tuyết, thánh khiết mà lại cao ngạo, nhưng trái lại càng khiến cho Diệp Không Phàm càng khát khao muốn được chinh phục, đây mới là nữ tử mà hắn muốn có được, băng giá mà thánh khiết, nếu như hắn có thể chinh phục được, ắt hẳn sẽ khiến cho vô số người phải hâm mộ, vì vậy, hắn không hề nóng nảy một chút nào.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại xuất hiện, phá vỡ ảo tưởng của Diệp Không Phàm, nữ tử thánh khiết cao ngạo kia, chỉ nhìn hắn một cái, là lập tức lao vào trong lòng Tần Vấn Thiên, nước mắt rơi như mưa, hoàn toàn là một nữ tử đang đắm chìm ở trong tình yêu, đâu còn chút dáng vẻ thánh khiết cao ngạo nào, nhưng mặc dù như vậy, Diệp Không Phàm vẫn còn ôm một tia hi vọng, Diệp Không Phàm hắn là con cưng của trời, hắn sẽ thua bởi một đệ tử Trượng Kiếm tông.
Nhưng hôm nay, niềm hi vọng này của hắn đã hoàn toàn bể tan tành, mỗi lần nghĩ tới chuyện ba ngày này hai người bọn họ đều ở trong tẩm cung không ra, trong lòng Diệp Không Phàm liền tràn ngập nỗi ghen ghét dữ dội.
- Tiện nhân, còn tưởng rằng ngươi thánh khiết cỡ nào!
Diệp Không Phàm vỗ tay lên bàn, khiến chiếc bàn trực tiếp bị đập nát tan tành, nghĩ đến khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia hầu hạ dưới thân Tần Vấn Thiên, sắc mặt của hắn lại càng trở nên dữ tợn hơn.
- Nữ tiện nhân, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!
Diệp Không Phàm lạnh lùng nói:
- Ta muốn nàng phải thân bại danh liệt, không cần ta phải dạy cho các ngươi làm như thế nào đâu nhỉ!
- Vâng thưa thế tử!
Người phía trước khẽ khom lưng, nhìn ánh mắt âm trầm của Diệp Không Phàm, bọn họ cảm nhận được một trận sợ hãi, ánh mắt kia thật sự đáng sợ, giống như là đang có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Xem ra lần này vị con cưng của trời này gặp phải đả kích không nhỏ.
- Còn không mau đi!
Diệp Không Phàm quét mắt nhìn về phía bọn họ, mấy người kia lập tức khom người lui ra, rời khỏi đại điện.
Ở chỗ nghỉ của đám người Dược Hoàng cốc, mấy ngày nay tâm trạng của đám người của Dược Hoàng cốc cũng rất không tốt, hôm nay, Lâm Ngọc vẫn đang chờ lệnh để bước vào tẩm cung của Mạc Khuynh Thành.
Song lúc bước vào tẩm cung, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên đang luyện chế đan dược, vẻ mặt nàng không khỏi trở nên sửng sốt.
Chỉ thấy hôm nay Mạc Khuynh Thành thoáng toát ra mị lực, cao quý ưu nhã, làm cho người ta không dám nhìn gần, song lúc đối mặt với Tần Vấn Thiên, vẻ mặt nàng lại trở nên kiều diễm ướt át, cho dù Lâm Ngọc thân là nữ tử, song cũng bị loại đẹp đẽ này chấn động đến mức ngẩn ngơ.
Thánh nữ vốn đã có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất ưu nhã, lại có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, trên người nàng như tỏa ra hào quang, mà hôm nay, ngoài cái vẻ thánh khiết kia, hình như càng nhiều thêm mấy phần hương vị của nữ nhân, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái thôi là như muốn mê muội, sợ rằng nếu nam nhân trong thiên hạ được chứng kiến dáng vẻ kiều diễm ướt át của Thánh nữ vào giờ phút này, cũng khó mà chống cự ma lực của nàng, Lâm Ngọc thầm suy nghĩ trong lòng.
- Có chuyện gì?
Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn về phía Lâm Ngọc, đã khôi phục lại khí chất ưu nhã tôn quý, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
- Không có chuyện gì, chẳng qua là sư tôn lệnh cho ta tới xem thử Thánh nữ có xảy ra chuyện gì không, vì sao mà ba ngày rồi vẫn không ra khỏi tẩm cung.
Lâm Ngọc cung kính nói.
- Ta làm cái gì cũng phải báo cho các ngươi ư, nếu sư tôn ngươi bất mãn, thì cứ để nàng trở về Dược Hoàng cốc đi.
Trong giọng nói của Mạc Khuynh Thành lộ ra sự lạnh lùng, khiến cho lòng Lâm Ngọc khẽ run lên, ngay sau đó khom người nói:
- Sư tôn cũng chỉ đang lo lắng Thánh nữ, Lâm Ngọc xin được lui ra.
Dứt lời nàng liền ra khỏi tẩm cung, Tần Vấn Thiên nhìn dáng vẻ của Mạc Khuynh Thành lúc này thì không khỏi cảm thấy buồn cười, khiến cho Mạc Khuynh Thành trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Chàng cười cái gì?
- Khuynh Thành của ta lại cũng có một mặt uy nghiêm như thế cơ đấy.
Tần Vấn Thiên cười giỡn nói, nhưng trong lòng cũng phải cảm thán, Mạc Khuynh Thành nói với mình rằng chính nàng cũng không biết bị người phương nào đưa vào Dược Hoàng cốc, sau Dược Hoàng liền tự mình chữa thương cho nàng, sau đó dạy cho nàng, đồng thời phong nàng làm Thánh nữ Dược Hoàng cốc.
Mạc Khuynh Thành thân ở địa vị cao, hiển nhiên cũng có áp lực, hơn nữa Dược Hoàng cốc cũng là thế lực rất lớn, làm sao có thể không có cạnh tranh, Mạc Khuynh Thành thân là Thánh nữ, nếu không có uy nghiêm của mình, thì là sao có thể khiến cho người ta sợ hãi?
- Chàng không vui sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành nhìn về phiá Tần Vấn Thiên, hình như lo lắng hắn không thích nàng như thế.
- Sao có chuyện đấy được, bất kể nàng có thế nào, thì ta cũng thích.
Tần Vấn Thiên cười nói, chỉ cần nhìn hai người tùy ý nói lời ngon tiếng ngọt với nhau, là có thể biết hôm nay mối quan hệ giữa họ đã gần một bước.
Mạc Khuynh Thành rút hai tay ra, sau đó im lặng tựa vào đầu vai Tần Vấn Thiên, nếu để người khác thấy được cái dáng vẻ tiểu nữ nhân này của Thánh nữ Dược Hoàng cốc, không biết sẽ khiến bao nhiêu người muốn mơ ước.
- Chuẩn bị đan dược cũng gần ổn rồi, chỉ là nếu chúng ta muốn chữa thương cho Nhân Hoàng, thì có lẽ phải lặng lẽ tiến hành mới được, nếu khiến cho bọn họ cảnh giác, nói không chừng sẽ thành cục diện bí quá hoá liều.
Mạc Khuynh Thành mở miệng nói, Tần Vấn Thiên gật đầu, dĩ nhiên hắn cũng nghĩ đến chuyện này rồi.
- Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết thôi, cũng không cần nói cho người của Dược Hoàng cốc biết, ngày khác chúng ta hãy nói rằng chúng ta tới xem xét thương thế của Nhân Hoàng, giống như ngày thường, che dấu tai mắt của người khác.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, trong lòng đã có ý định, nếu như gióng trống khua chiêng ngăn chặn bên ngoài giúp Nhân Hoàng trị thương, lấy khả năng khống chế hoàng cung của Tề vương lúc này, sợ là sẽ chẳng dấu nổi ánh mắt của đối phương, mà còn hoàn toàn ngược lại!