Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mẹ mau nhanh đi, con còn phải về nhà chơi trò chơi điện tử." Là tiếng nói của một cậu bé.
Liễu Nguyệt Đan tỉ mỉ đánh giá đứa bé này. Dáng vẻ cậu ta thấp hơn Liễu Nguyệt Đan một chút, mặt tròn, da trắng hồng, nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu. Lúc này, cậu ta đang ra sức hối thúc một người phụ nữ, Liễu Nguyệt Đan đoán chắc là mẹ cậu.
"Tiểu Tân à, phía trước có rất nhiều người cũng đang chờ tính tiền, làm sao mẹ có thể cắt ngang họ được. Con ráng nhịn một chút, trò chơi điện tử cũng không có chạy mất." Người thiếu phụ đó nhẹ nhàng khuyên bảo.
Lúc nãy cậu bé Tiểu Tân kia làm nháo loạn, tất cả mọi người quay lại nhìn một chút rồi cũng không để ý nữa, Liễu Nguyệt Đan cũng mặc kệ, cứ tưởng sao khi mẹ cậu ta nói thế thì cậu ta sẽ biết điều mà ngậm miệng, nào ngờ cậu ta mặc kệ mẹ cậu ta, tiến tới vị khách hàng đằng trước, la lên một cách khiếm nhã, "Cô kia, mau tránh qua cho mẹ tôi tính tiền!"
Vị khách đó khó chịu ra mặt, mẹ cậu bé liền nhanh chân chạy đến rối rít xin lỗi. Thấy vị thiếu phụ này cũng thật tội nghiệp, cộng với việc cô khách ấy cũng không muốn chấp nhất với con nít, nên cũng bằng lòng nhường vị trí của mình cho hai mẹ con họ.
Cậu bé kia thấy mình thành công một lần liền đắc ý, tiếp tục đả kích người khách thứ hai phía trước. Cũng may vị khách này khá dễ tính nên cũng không làm khó hai người bọn họ. Những vị khách tiếp theo thấy vậy, dường như muốn giúp cho vị thiếu phụ đó không bị mất mặt tiếp nữa bởi đứa con ngang bướng nên cũng tự giác nhường đường cho mẹ con họ đến gần hơn với quầy thanh toán. Lúc này cậu bé đang đứng ngay sau Liễu Nguyệt Đan, cất tiếng hét lớn: "Này hai mẹ con kia, mau tránh ra đi chứ!"
Mẹ Trịnh cười nhẹ nhàng, "Con đợi cô một chút, cô đang tính tiền được phân nửa rồi." Chị thu ngân cũng cảm thấy rất khó chịu đối với cậu bé này, nhưng thấy mọi người đều không ai than phiền nên cũng cho qua.
"Tôi bảo cô mau tránh ra. Cô điếc rồi à." Cậu ta hét lên lần nữa. Lúc này, chị thu ngân không thể chịu thêm được nữa, định lên tiếng giáo huấn cậu bé nhưng chưa kịp mở miệng thì cô nghe một tiếng "Chát".
Trước mặt cô hiện giờ là một bé gái vô cùng khả ái đang cười nhếch môi và một cậu bé bề ngoài dễ thương tính cách đáng ghét đang ôm mặt. Một bên mặt đang được che lại ẩn hiện vết hồng như dấu bàn tay. Vị thiếu phụ kia ngạc nhiên hết nhìn Liễu Nguyệt Đan rồi lại nhìn con trai mình. Mẹ Trịnh cũng vô cùng hoảng hốt khi con mình đang yên ổn đột nhiên ra tay đánh người. Trước giờ cô vẫn nghĩ con gái mình chính là Tây Thi tái thế, nào ngờ hôm nay lại thấy con mình sao lại có phần giống với Võ Tắc Thiên.
Sở dĩ mẹ Trịnh có cảm giác như vậy là vì lúc này Liễu Nguyệt Đan sau khi đánh người lại đứng ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng. Lúc đánh cậu bé kia không hề lấy đà bằng cả cánh tay mà vẫn ra tay cực nhanh, chỉ dùng cổ tay để đánh mà tiếng vang lại cực kì lớn. Hơn nữa, lúc cô tiến lại gần cậu bé kia dáng vẻ vô cùng khoan thai nhẹ nhàng nên không ai nghĩ cô lại gần để tặng cậu ta một cái tát.
"Mày bị điên à?" Cậu bé la lên. Tức thì một cái tát khác rơi xuống bên mặt còn lại của cậu. Nghe vang như tiếng chuông vậy.
"Mỗi lần cậu mở miệng, tôi sẽ tát cậu một cái. Không tin cứ thử." Liễu Nguyệt Đan vừa nói vừa cười đến đáng sợ phối hợp với đôi mắt phượng sâu hun hút hơi nhếch lên thành công tạo nên hiệu ứng đe dọa làm cậu bé kia không dám hó hé.
"Khóc cũng bị đánh!" Liễu Nguyệt Đan thấy cậu ta chuẩn bị ăn vạ thì không nể tình bồi thêm một câu.
Lần này im lặng thật rồi.
Sau khi giải quyết xong đứa con, bây giờ tới lượt mẹ. Liễu Nguyệt Đan bước chậm đến gần vị thiếu phụ kia. Vị thiếu phụ bất giác thấy cơ thể mình cứng lại, không hiểu tại sao khi nhìn bé gái trước mắt, bản thân lại sinh ra một cảm giác nể sợ làm thân thể cô bất giác rùng mình.
"Cô ơi, phải dạy dỗ tốt cậu ấy, nếu không sao này không có cô bảo vệ, dựa vào miệng lưỡi của cậu ấy, sợ là không thể đi về nhà được." Tức là bị đánh đến nỗi chỉ có thể khiêng về nhà.
Lúc Liễu Nguyệt Đan nói những lời này, mọi người cảm thấy như thể cô không phải là người vừa ức hiếp người khác. Cô từ tốn, nhỏ nhẹ, lễ phép, giọng nói không hề mang chút chế giễu hay khiếm nhã. Nếu không tận mắt chứng kiến vụ "ẩu đả", có lẽ người ta sẽ nghĩ cô bé chỉ đang an ủi hai mẹ con thiếu phụ kia. Mẹ Trịnh thì như kiểu, "Con gái à, sao đa nhân cách vậy?"
"Cô...cô biết rồi, cảm ơn con." Hôm nay có mặt cô ở đây mà con trai cô vẫn bị đánh sưng mặt đấy thôi. Cũng tại gia đình nuông chiều quá mức mới xảy ra cớ sự, không thể trách ai được.
"Vậy thì tốt rồi, vậy con về trước, cô ở lại sau nhé." Sau đó không quên trừng mắt cảnh cáo cậu bé kia một cái rồi mới tiến đến phía mẹ mình.
"Chúng ta về nhà thôi mẹ!" Nói rồi cầm tay mẹ Trịnh đi về phía cổng trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Tiểu Tân từ đầu đến giờ vẫn lặng yên, khi thấy Liễu Nguyệt Đan rời khỏi thì òa khóc, "Mẹ ơi đau quá." Vừa ôm hai bên mặt vừa khóc đến đáng thương.
Chị thu ngân thấy thế liền chen giọng, "Chị gì ơi, có cần em gọi cô bé kia lại không?"
Tiểu Tân lập tức nín khóc.