Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay lúc Vương An khát khao cháy bỏng với võ học, một mối nguy nhằm vào hắn cũng đồng thời diễn ra trêи triều đình.
Buổi thiết triều hôm nay hơi lâu.
Theo lệ thường, sau khi thương thảo xong chính vụ sắp tới, Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh dẫn đầu, trêи triều đình lại bắt đầu tranh luận không ngừng về việc xuất binh đến Bắc Man.
Mặc dù trước đó đã đánh cược với vị thái tử trẻ tuổi, nhưng hai tên Trương Sĩ Ngôn cũng không coi trọng lắm.
Muốn đào một trăm vạn lượng trước khi bãi triều hôm nay quả là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Bọn họ thấy Vương An đặt ra trận cá cược này giống như đang càn quấy hơn.
Nếu hôm qua không thể khuyên được Viêm Đế, thì hôm nay sẽ mượn lực của quần thần, ép Viêm Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Không thể không nói, chiêu này này của Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh vẫn rất có tác dụng.
Vì chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân, phần lớn các triều thần ở đó đều giữ ý kiến phản đối.
Đặc biệt là một đám đại thần quan văn.
Hoàn toàn không bận tâm đây là triều đình, đối diện với thiên tử, mắng to mấy võ tướng khảng khái xin đánh là hạng thất phu lỗ mãng, hại nước hại dân, chửi bọn họ đến máu chó đầy đầu.
Tuy ngoài mặt trách mắng những võ tướng này.
Nhưng ai lại không hiểu họ đang vả mặt Viêm Đế?
Uổng phí quốc lực, tổn hại dân sinh, hại nước hại dân, kinh động bang giao, phá hỏng sự ổn định của biên cương...
Đỉnh đầu Viêm Đế phải liên tiếp đội mấy cái mũ tội ác tày trời mà quần thần liên tục ném lên.
Lúc ấy Viêm Đế tức giận đến mức mặt đỏ cả lên.
Mắt hổ long lên, ông siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn, trong lòng như có đầu của một con thú cực kì hung dữ sắp điên cuồng lao ra.
Thật sự... rất muốn, rất muốn giết vài người để tế cờ*!
*祭旗 (tế cờ): Lễ tế trước khi xuất binh.
Nhưng ông không thể.
Ông là hoàng đế của Đại Viêm.
Nếu vì muốn hả giận mà ngang nhiên giết hại đại thần, thiên hạ này còn ai dám dốc sức vì triều đình?
Viêm Đế cố gắng hết sức đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, thân thể dũng mãnh theo đó run khẽ, hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng:
"Nhưng ý trẫm đã quyết, lần này xuất binh Bắc Man, không phải là trẫm thích việc lớn hám công to, mà là vì sự bình yên của biên cương."
"Chỉ có đánh bại Bắc Man, đánh cho sợ, bọn họ mới không dám tùy tiện xâm phạm biên cảnh của ta, chư vị ái khanh đều là những quan công có học thức, vì cớ gì không hiểu đạo lý này?!"
Quần thần ngơ ngác nhìn nhau.
Trương Sĩ Quan được coi là người đứng đầu trăm quan, là người đầu tiên đứng ra, khom lưng hành lễ:
"Bệ hạ! Không phải bọn thần không hiểu... Hôm qua thần cũng đã nói, trước mắt quốc khố trống rỗng, tùy tiện viễn chinh gây mệt nhọc, chỉ uổng phí quốc lực, ảnh hưởng đến an nguy của xã tắc Đại Viêm ta, thỉnh bệ hạ nghĩ lại!"
"Quốc khố trống rỗng! Lại là quốc khố trống rỗng..."
Viêm Đế nghiến răng nghiến lợi, bỗng hừ mạnh một tiếng: "Từ khi ngươi lên làm tể tướng, trong quốc khố không ngày nào không trống không cả!"
"Thần lo sợ."
Trương Sĩ Ngôn lại lần nữa khom lưng quỳ bái.
Mắng thì cứ mắng đi, chỉ cần không xuất binh, không tổn hại đến lợi ích của mình, ai quan tâm mắng cái gì?
"Ngươi..."
Mắt thấy ông ta nằm gai nếm mật, Viêm Đế cảm thấy không biết nên mở miệng từ đâu, chợt nhớ tới vụ cá cược của thái tử.
Ông thu lại vẻ mặt giận dữ, chậm rãi nói: "Trương tể tướng đừng quên! Hôm qua ngươi cũng đã đồng ý với thái tử, chỉ cần hắn có thể kiếm bạc về, sẽ không ngăn cản chuyện này nữa!"
"Bệ hạ cảm thấy có thể sao?"
Trương Sĩ Ngôn thẳng người, khóe miệng chứa một tia trào phúng.
"Việc này..." Viêm Đế bị hỏi đến nghẹn họng.
Tuy rằng sau khi thái tử tỉnh lại, liên tục mang lại cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng chung quy số bạc cũng quá lớn.
Dù Viêm Đế tin tưởng Vương An nhưng cũng cảm thấy hy vọng xa vời.
"Ha ha, xem ra bệ hạ cũng nghĩ giống thần."
Trong mắt Trương Sĩ Ngôn lóe lên sự khôn khéo, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Dù sao cũng là một trăm vạn lượng, cho dù vi thần tự mình hỏi mượn trong nhà trong thời gian ngắn cũng không cách nào kiếm đủ, huống chi thời gian chỉ có một ngày."
Dừng một chút, chuyển đề tài: "Mặc dù nói như thế, thần cũng có thể hiểu được, rốt cuộc thái tử cũng còn trẻ, nóng lòng muốn thể hiện, muốn có công trạng cũng bình thường... Nhưng mà chung quy thiếu niên quá nóng nảy, không biết đạo lý lượng sức mà làm."
"Thần cho rằng, kinh nghiệm của thái tử còn non, nếu có thể thu xếp ổn thỏa cho lưu dân cũng đã công đức vô lượng, còn chuyện về bạc, ha ha..."
Ông ta cười lắc đầu, nói bóng gió, con trai bảo bối của người có thể thu xếp ổn thỏa cho lưu dân cũng đã không tệ rồi.