Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng nghi ngờ kêu Thanh Ngọc đến.
“Ngươi đi điều tra xem, tối qua sau khi Phó thống lĩnh trực đêm đã đi đâu?”
Buổi trưa, Đông cung.
Bàn tay thon dài của Cố Trường Trạch cầm bút lông, tay áo bào rộng khẽ lay động.
Trên tờ giấy tuyên thành trải rộng là một bức tranh gần hoàn thành.
Trong tranh là một nữ tử tuổi xuân thì, mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, đứng bên hồ sen, giữa khung cảnh mưa gió mờ ảo, nàng cúi đầu khẽ cười, cành liễu rủ xuống bên cạnh, in bóng dáng mảnh mai của nàng, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt trong veo.
Vị Thái tử trẻ tuổi mỉm cười, vẽ thêm một chiếc trâm cài tóc dài trên búi tóc của nàng, sau đó bút lông vung lên, dòng chữ uyển chuyển hiện ra.
“Bút pháp của điện hạ thật tuyệt vời, bức tranh và bài thơ này thật xuất sắc.”
Công công thân cận Giang Trân vội vàng bước lên khen ngợi.
Nghe vậy, Cố Trường Trạch có vẻ rất vui, đưa tay vuốt ve nữ tử trong tranh, sau đó thở dài.
“Đáng tiếc là hiện tại ta không thể để nàng ấy nhìn thấy.”
Tuy tranh của Thái tử điện hạ rất đẹp, nhưng lại không vẽ rõ ràng dung mạo của nữ tử trong tranh, Giang Trân đã nhìn thấy hắn vẽ vô số bức tranh như vậy, nhưng chưa bao giờ nhận ra đó là ai.
“Vậy người…”
“Cất vào thư phòng đi.”
“Cất cùng với những bức trước đó sao?”
Giang Trân vội vàng nhận lấy bức tranh được cuộn lại.
Cố Trường Trạch khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Mang hết hoa ở sân trước đi, thay bằng hải đường tây phủ.”
“Chẳng phải người ghét nhất là hải đường tây phủ sao?”
Giang Trân càng thêm khó hiểu.
Cố Trường Trạch đứng dậy đi ra ngoài.
“Bây giờ có thể thích.”
10
Tạ Dao trở về phòng, Tạ Nhan đã ngủ thiếp đi. Nàng cẩn thận lau mồ hôi trên trán Tạ Nhan, xoay người bước ra khỏi cửa thì thấy Thanh Ngọc ấp úng muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi có ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương đến.”
Tạ Dao vội vàng bước ra ngoài.
“Nói gì vậy? Người đâu rồi?”
Nàng vừa định dặn dò quản gia pha trà, Thanh Ngọc đã nói tiếp.
“Ma ma không nán lại, chỉ nói là theo mệnh lệnh đưa thiếp mời đến.”
Một tấm thiếp mời tinh xảo được đưa đến trước mặt Tạ Dao, nàng mở ra xem, nhất thời sững sờ.
Hoàng gia xưa nay có tục lệ vào mùa xuân đi săn b.ắ.n ở Thượng Lâm viên. Năm nay chiến sự mới yên, Hoàng thượng muốn nhân dịp này tổ chức đại yến, nhưng Tạ Dao dù thế nào cũng không ngờ bản thân lại nhận được thiếp mời.
“Nương nương nói tiểu thư không bao lâu nữa sẽ gả vào Đông cung, sau này cũng coi như người trong hoàng tộc, nên cho người đưa thiếp mời trước để tiểu thư làm quen.”
Tạ Dao nhíu mày.
Chuyện có gả vào Đông cung hay không còn chưa biết, Hoàng hậu cho người đưa thiếp mời rồi đi ngay, chẳng cho nàng chút cơ hội từ chối nào cả.
“Tiểu thư...”
Thanh Ngọc ngó đầu nhìn nàng.
“Vậy chúng ta có đi không?”
Những năm trước Tạ Dao cũng từng tham gia yến tiệc mùa xuân, nhưng khi đó đều là đi theo bên cạnh Tạ Vương phi. Giờ đây Tạ Vương phi đã mất, nàng nhận thiếp mời của Hoàng hậu, e là đến lúc đó phải đi theo bên cạnh Hoàng hậu.
Tạ Dao đau đầu day day mi tâm.
“Làm sao bây giờ, đi thôi.”
Nàng không thể kháng chỉ.
Vì vậy, tối hôm đó, sau khi an bài xong cho Tạ Nhan, Tạ Dao bảo Thanh Ngọc chuẩn bị hành trang. Sáng sớm hôm sau, xe ngựa Hoàng hậu phái đến đã chờ sẵn ngoài phủ Tạ.
“Thánh giá đã khởi hành rồi, nương nương sợ tiểu thư đi một mình không có ai chăm sóc, nên sai nô tỳ đến cùng tiểu thư.”
Đúng như Tạ Dao dự đoán, đã có một ma ma chờ sẵn bên ngoài, vừa dìu nàng lên xe ngựa, vừa hạ giọng nói.
Xe ngựa đi một hồi lâu mới đến Thượng Lâm viên.
Thánh giá đã đến nơi, các vị đại thần đều theo Hoàng thượng đến bãi săn, các vị phu nhân, tiểu thư khuê các tụ tập trong đình viện, bàn tán về các loại son phấn và vải vóc thời thượng. Ma ma dẫn Tạ Dao đến chỗ ở của Hoàng hậu.
Tạ Dao biết rõ Hoàng hậu sẽ không dễ dàng triệu kiến nàng, cũng đoán được phần lớn là vì chuyện hôn sự sắp tới, nàng vừa suy nghĩ cách trả lời, vừa lơ đãng đi theo.
Cùng lúc đó, Đông cung.
Giang Trân quỳ trước mặt Cố Trường Trạch, khóc lóc thảm thiết.
“Điện hạ, người ngàn vạn lần đừng đi nữa, hôm qua người vừa mới tức giận ho ra máu, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khỏe, Thượng Lâm viên lúc nào đi cũng được, sao người cứ phải chen chúc vào lúc này?”
Giang Trân đang hối hận không thôi, đáng lẽ lúc nãy không nên nói câu “Hoàng hậu cố ý đưa thiếp mời cho các vị phu nhân, tiểu thư”. Hắn còn chưa nói hết câu, vị Thái tử gia trước mặt đã sa sầm mặt mũi.
Lạnh lùng nói một câu “Hoàng hậu đối với chuyện của ta thật là tận tâm”, liền sai người chuẩn bị ngựa đến chùa Hộ Quốc.
Thân thể Thái tử vốn đã yếu ớt, điều dưỡng mấy năm nay mới khá hơn một chút. Lần trước từ chùa Hộ Quốc trở về, vì trì hoãn việc gặp Phùng y tiên, mấy ngày nay bệnh tình lại tái phát vài lần. Mỗi lần nhìn thấy m.á.u trên khăn tay của hắn, Giang Trân đều sợ hãi, không ngờ bây giờ lại phải lê thân thể bệnh tật đến Thượng Lâm viên.
“Chuẩn bị ngựa cho ta, Hoàng hậu không có ý tốt, chẳng lẽ ta có thể yên tâm sao? Nô tài ngu ngốc, từ bao giờ đến lượt ngươi làm chủ thay ta?”
Cố Trường Trạch đè nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng giơ chân đá Giang Trân một cái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");