Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của Thẩm Thác, so với lúc ta rời đi, chàng gầy đi rất nhiều, hai mắt cũng đầy tơ máu, chắc là do vội vàng chạy đến nên mệt mỏi.
"Sao chàng không làm tang lễ? Chàng có biết bây giờ dân chúng đều đang bàn tán về chàng, nói chàng si mê rồi không?"
"Nàng đâu có chết, sao ta phải làm tang lễ?"
"Thẩm Thác, chàng đừng hành động theo cảm tính." Ta cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của chàng.
"Ta không hành động theo cảm tính, ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Ta sẽ luôn đợi nàng, nếu nàng không muốn về cung, vậy ta sẽ đến tìm nàng."
"Tìm ta làm gì? Nếu bị người khác biết, chắc chắn lại không biết sẽ đồn ra những lời đàm tiếu gì." Ta muốn đẩy chàng ra, nhưng chàng ôm rất chặt.
"Ta đến tìm thê tử của mình, là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, quán rượu của nàng thuê nhiều nữ nhân như vậy, quá thu hút sự chú ý, phải có người trông coi chứ." Thẩm Thác nghiêm túc nói.
"Những người đó đều là do chàng sắp xếp sao?" Ta kinh ngạc hỏi, sau đó mới nhận ra chắc chắn chỉ có thể là Thẩm Thác, "Đa tạ chàng."
Vừa dứt lời, nụ hôn đã như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống.
"Chỉ nói thôi thì không được." Giọng Thẩm Thác khàn khàn.
Thẩm Thác bế ta lên, quen đường quen lối tìm được phòng của ta, khi ta kịp phản ứng thì đã bị chàng đè xuống giường.
Ma xui quỷ khiến, trong lồng n.g.ự.c như có con thú nhỏ đang va chạm, lý trí không thắng nổi cảm xúc, ta ôm lấy cổ Thẩm Thác, hôn lên môi chàng.
Hồng hạnh trong vườn trải qua gió xuân, tìm kiếm hương thơm trở về thì trời đã ngả về chiều.
Ta mơ màng hỏi Thẩm Thác bên cạnh: "Sau hôm nay chàng đừng đến nữa, nếu không Thái hậu bên kia không dễ ăn nói đâu."
Đầu ngón tay chai sạn vuốt ve gò má ta: "Ra ngoài lâu rồi, học được cách ngủ xong rồi không nhận người luôn sao?"
Năm ngón tay luồn vào khe hở giữa các ngón tay ta, mười ngón tay đan vào nhau.
"Thái hậu bên kia nàng cứ yên tâm, giờ bà ấy chỉ cầu mong có cháu bế, chuyện khác bà ấy đều không quan tâm nữa."
Ta đẩy chàng ra, mặt hơi nóng: "Ai muốn sinh con với chàng chứ?"
"Nếu nàng không muốn sinh cũng được, đến lúc đó nhận nuôi một đứa trong hoàng tộc là được." Thẩm Thác nhìn ta, không có vẻ gì là đang nói đùa.
"Chàng sẽ hối hận đấy, Thẩm Thác." Ta vừa định đứng dậy, lại bị chàng kéo vào lòng.
"A Viên, nàng là thê tử của ta bao nhiêu năm nay, nàng nên biết rõ, ta làm việc chưa bao giờ hối hận. Tất cả những gì ta làm, đều là muốn nàng có thể sống theo ý mình."
Ta nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình trong mắt chàng: "Chàng..."
"Ta sẽ không ép nàng về cung với ta, nếu nàng không muốn về, ta sẽ thường xuyên đến đây."
"Đến đây làm gì? Đây là quán rượu của ta, đường đường là Hoàng thượng, chẳng lẽ đến đây rót trà bưng nước cho ta sao?"
"Đương nhiên là..." Thẩm Thác cố ý kéo dài giọng, ghé sát vào tai ta nói: "Đến nộp thuế thân."
"Thẩm Thác, chàng hỗn..." Chưa nói xong đã bị chàng cúi xuống bịt miệng lại.
Say trong rượu ngon, cảnh xuân càng khiến người say.
...
Người đời đều nói Cảnh đế Thẩm Thác từ khi đăng cơ luôn cần cù siêng năng, điều duy nhất khiến người ta bàn tán chính là Cảnh đế dành cho tiên hoàng hậu một tấm chân tình.
Tiên hoàng hậu Chung Lạc là con gái của tội thần, Cảnh đế không những không ruồng bỏ nàng, mà sau khi nàng qua đời còn kiên quyết tin rằng tiên hoàng hậu vẫn chưa rời đi, không chịu làm tang lễ, không chịu tuyển tú.
Các đại thần lo lắng cho long mạch, hoàng đế không có con nối dõi, quốc gia không ổn định.
Mười lăm năm sau khi Cảnh đế đăng cơ, chàng mang về từ dân gian một đứa trẻ tên là Thẩm Hạng, nói rằng đó là con ruột của mình, phong làm Thái tử.
Các đại thần cùng làm việc với Thẩm Hạng đều nói: "Thái tử có phong thái của Cảnh đế lúc trẻ."
Năm Cảnh đế thứ ba mươi hai, mùa đông, hoàng đế băng hà, an táng cùng tiên hoàng hậu trong hoàng lăng.
Chiếu đế Thẩm Hạng hàng năm vào mùa đông đều tuần du phương Nam, ai ai cũng nói Chiếu đế quan tâm đến dân tình, chỉ có bản thân Thẩm Hạng biết, mỗi năm chàng đều nhân tiện đến thăm mộ phụ mẫu được chôn cất dưới gốc cây quế hoa ở khu đất cũ của Tạ Nguyên thôn.
Thẩm Hạng từng không hiểu quyết định của phụ mẫu, khi hỏi đến chuyện này, vị hoàng đế già nua vậy mà cười như thiếu niên mới biết yêu: "Bởi vì, đó là nơi ta và mẫu thân con đính ước. Chính tại nơi đó, ta muốn làm một đôi phu thê thực sự với nàng ấy."
(Hết chính văn)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");