Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Diệp Nhược Giai
“Đây là mặt nạ khỉ, đây là thú gỗ, đây là búp bê gốm sứ......” Thập Nhất Nương vui tươi hớn hở chơi với mấy thứ bày đầy trên bàn, cuộc sống ở cổ đại rất nhàm chán, nàng chỉ có thể chơi với mấy thứ này để tiêu tốn thời gian thôi, không phải là do tâm lý nàng chưa trưởng thành đâu.
“Tư Tứ Công tử thật có lòng.” Xuân Lan mỉm cười nói, “Từ kinh thành đến Trung Châu đâu phải chỉ ngàn dặm, phí chuyên chở đều đã vượt xa giá trị của đồ chơi rồi.”
“Ừ, Tinh La ca ca tốt với ta lắm.”Đôi mắt Thập Nhất Nương cong cong, “Chỉ là...... Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, mà ta cảm thấy thư huynh ấy viết cho ta hơi ngồ ngộ.” Tuy rằng trong thư vẫn kể về cuộc sống náo nhiệt thú vị cùng với mấy món ăn ngon ở kinh thành, nhưng cứ cảm thấy giọng điệu có chỗ nào đó là lạ, giống như đang nói lời chào từ biệt với nàng vậy......
Tối đó Thập Nhất Nương nằm mơ, thấy một căn phòng trắng xóa, chính giữa đặt một quan tài khiến đôi mắt người ta phát đau.
Nàng nhìn thấy Tư Đồ Tứ Lang lạnh lùng đứngđó, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ bệnh tật, tinh xảo như một con búp bê sứ dễ vở.
Nàng nhìn không rõ những người qua lại, chỉ có hắn đứng ở giữa đám người, như kết thành một khối băng.
Sau đó hình ảnh dần dần rõ ràng, linh đường biến thành nơi giết chóc. Đây chắc là một giấc mơ, một giấc mơ rất thật. Thập Nhất Nương có chút lo sợ không yên, thời tận thế có không ít người chết, nhưng đều là trong cuộc chiến giữa người với zombie, còn tàn sát đồng loại như thế này, quả thực chính là ác mộng.
Tư Đồ Tứ Lang không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn màn giết chóc trước mắt. Thập Nhất Nương thoáng an tâm, may mà huynh ấy không xảy ra chuyện gì...... Nàng mơ hồ nghĩ, sau đó thấy được gã sai vặt áo lam vẫn đứng đằng sau hắn lén lút rút ra một thanh chủy thủ từ trong ngực.
“Đừng! Tránh ra!” Nàng muốn tiến lên, gần nhau trong gang tấc mà như xa cách cả biển trời, ánh sáng lạnh lẽo của thanh chủy thủ đập vào mi mắt nàng.
************************
“Hoàng gia gia chắc phải đau lòng lắm.” Tư Đồ Tứ Lang nhìn bầu trời trắng bệch, hờ hững nghĩ, “Mấy đứa con mình lại chém giết lẫn nhau như thế…… Người thì chết người bị phế, chắc ông ấy cũng chết không nhắm mắt.” Nói đến, chẳng qua hắn với phụ thân chỉ cung cấp nơi để chém giết thôi, còn mấy hoàng thúc của hắn khẩn cấp nhảy vào tham gia thì đều đã mất hết lý trí vì chỗ ngồi kia rồi.
Ám Nhất tự trách không thôi, “Chủ nhân, đều là lỗi của thuộc ha, thật không ngờ Đông Tử lại......”
“Được rồi, có ai ngờ được đâu.” Tư Đồ Tứ Lang thở dài, “Đông Tử đi theo chúng ta đã10 năm nay, ai có thể ngờ hắn chính là người của Khang hoàng thúc cơ chứ. 10 năm, nằm vùng cũng thật sâu, may mà trước đó chuyện ta đi Tây bắc đã giấu hắn.” Đông Tử tự sát, trong ánh mắt đều là xin lỗi, Tư Đồ Tứ Lang nhận phải một đả kích chưa từng có từ trước đến nay. Sao người mà hắn có thể hoàn toàn tin tưởng lại ít như vậy chứ.
“Chủ nhân, vết thương của người không sao chứ.” Ám Nhất hơi bất an nhìn cánh tay hắn.
Tư Đồ Tứ Lang khẽ cau mày, “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi...... Lúc đó hình như ta nhìn thấy Thập Nhất Nương,vẻ mặt nàng kinh hoảng nhìn ta, giống như đang bảo ta tránh ra, nhờ vậy ta mới né được.”
“Thập Nhất tiểu thư?” Lòng Ám Nhất hơi thả lỏng, “Sao có thể thế được, Thập Nhất tiểu thư còn đang ở Trung Châu mà. Không phải chủ nhân đang mơ chứ?”
Mơ sao? Tư Đồ Tứ Lang hơi hoảng hốt, là mơ sao? Thân thể hắn nghiêng nghiêng ngã xuống.
“Chủ nhân......” Ám Nhất kinh hãi vọt tới tiếp được hắn, kéo lên nhìn vết thương trên tay hắn, “Vết thương này...... có độc?” Chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng vừa rồi không có gì hết mà.
*******************************
“Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh lại đi, ác mộng thôi.” Xuân Lan vội vàng vỗ vỗ mặt nàng.
Thập Nhất Nương nắm lấy tay nàng ấy, trán đầy mồ hôi, “Tinh La, Tinh La ca ca bị người dùng chủy thủ đâm trúng, ta...... Hắn cũng chưa phát hiện ra nguy hiểm đến từ người gần gũi với hắn nhất...... Ta muốn cứu hắn......”
“Tiểu thư, người nằm mơ......” Xuân Lan ôm lấy nàng, nhỏ giọng dỗ dành, “Mơ đều là giả cả, là ngược lại, nhất định là do hôm kia nhận được quà tặng của ngài ấy, người nhớ ngài ấy quá nên mới nằm mơ thôi......”
Đông Mai cũng đi tới, “Tiểu thư, người bị bệnh rồi, đại phu vừa đến đây bảo là bị phong hàn. Người bị bệnh đều thích suy nghĩ lung tung cả.”
Thập Nhất Nương vô lực nằm trên giường, vẻ mặt hơi hoảng hốt, bệnh? Từ khi nàng có dị năng đến giờ, sức đề kháng của cơ thể nàng vô cùng tốt mà.
“Nào, tiểu thư, uống một ít thuốc trước đi. Nếu người không khỏe, Thập công tử cùng Vinh Nhị công tử đều sẽ gặp xui đó, lại dám đi nghịch nước.” Xuân Lan thở dài. Hai ngày này Tây bắc mưa tầm tã, nước sông nước hồ đều đầy tràn, bọn Thập Lang thấy có cá nhảy lung tung, sướng ngập trời, chạy đến bên hồ bảo là muốn bắt cá. Cá bắt thì bắt được đấy, nhưng ba đứa nhỏ đều bị ngã xuống. Cũng không thèm ngẫm lại, Tây bắc vừa qua mùa đông lại mưa, thời tiết này màđi nghịch nước, không cảm mới là lạ.
Thập Nhất Nươngbất đắc dĩ há mồm, má ơi, đắng chết người, “Xuân Lan, để ta uống cạn một hơi đi.” Thuốc mà uống từng muỗng từng muỗng thế này, thật sự rất thống khổ.
Xuân Lan mỉm cười, quyết định dạy cho tiểu thư nhà mình một bài học, nàng cương quyết nói, “Tiểu thư, em đút cho người là được rồi, không thì chẳng phải chúng em chỉ để trưng thôi sao?”
Thập Nhất Nương cau mày, ô ô, đắng quá đi. Hôm nay nàng dùng dị năng quá độ, hiện tại lúa mì sắp chín rồi, rau củ lại trồng nhiều như vậy, dị năng của nàng thật không đủ dùng...... Dị năng của nàng dùng để tăng thêm tính hài hòa linh hoạt của cơ thể cùng với giải độc thì còn được, nhưng còn củng cố lục phủ ngũ tạng thì không phải là chuyện một sớm một chiều, đương nhiên phong hàn cũng không phải là chuyện gì quá tệ, sau khi bị bệnh, sức đề kháng của cơ thể càng mạnh thêm.
“Tiểu thư, người cũng sắp 8 tuổi rồi. Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, tuy người dân Tây bắc cởi mở, không giống kinh thành bảo thủ, nhưng người cứ như thế này cũng không ổn. Người chính là tiểu thư khuê các, nữ nhân chúng ta không thể đi nhầm một bước chân......” Xuân Lan nhịn không được lải nhải.
Thập Nhất Nương thật muốn che lỗ tai lại, chết tiệt, con nít cổ đại trưởng thành không khỏi quá sớm rồi, bảy tuổi không ngồi chung? Cho dù chung giường cũng đâu có sao, đứa bé bảy tuổi có công năng kia sao.
“Xuân Lan, em đừng lè nhè nữa, ta thật sự rất đau đầu.” Thập Nhất Nương cực kỳ đáng thương nói, Xuân Lan vội vàng ngậm miệng, nhét nàng vào lại trong chăn, “Được rồi, người mau ngủ đi.”
****************
Thập Lang bị Thập Nhất Nương làm phiền gần chết, chỉ có thể tìm người hỏi thăm tin tức ở kinh thành. Khoảng cách từ kinh thành đến Trung Châu rất xa, phải đến hơn một tháng sau bọn Thập Lang mới nhận được tin tức.
“Hoài vương lên ngôi?” Thập Nhất Nương choáng vángcả người, “Còn Tinh La ca ca sau này chính là Thái tử?”
“Đúng vậy.” Thập Lang gật đầu, “Chắc chắn là mẹ với Đại bá mẫu bọn họ đều đã nhận được tin tức rồi.”
Vinh Nhị hoàn toàn rơi vào tình trạng si ngốc, “A a, cái người thổi sáo cho chúng ta nhảy điệu thỏ lại chính là Thái tửá?” Cũng chính là hoàng đế tương lai? Vinh Nhị vừa nhớ đến tình hình khi mình nhảy điệu thỏ thì toàn thân đều bứt rứt khó chịu.
“Không đúng......” Thập Nhất Nương hoảng sợ đứng dậy, “Tinh La ca ca từng nói với muội, huynh ấy có một ca ca. Bây giờ huynh ấy là Thái tử, vậy huynh trưởng của huynh ấy đã xảy ra chuyện gì?” Linh đường nàng nằm mơ thấy kia, đừng nói là......
Vinh Nhị cũng sửng sốt, hắn ở kinh thànhnhiều năm, tin tức linh thông hơn bọn họ, “Huynh nghe nói Hoài vương bị giam giữ có hai trai hai gái......”
Thập Nhất Nương ngã ngồi trên ghế, hèn chi trong mơ hắn lại nghiêm nghị đến thế, huynh trưởng của hắn...... Đã không còn sao?
************************
Thu đến, mùa trái cây cũng đến. Đàn gà mà đám Thập Nhất Nương nuôi đẻ ra một đống trứng, sau đó lại ấp ra một bầy gà con, An nguyên soái phủ vì gà bay đầy nhà mà ưu sầu, cho dù là trứng hay là gà cũng chỉ có thể để cho Bách Vị lâu thu mua mới có thể tiêu bớt. Lúa mì cũng bắt đầu ngả vàng, ngày nào Vinh Nhị cũng xách theo giấy bút ra ruộng ghi chép, khuôn mặt vốn dĩ nâu nâu giờ càng đen bóng, chỉ còn nhìn thấy hàm răng trắng trắng.
Vinh Phượng thị tức nổ phổi, hàng ngày đuổi theo hắn đắp mặt nạ làm trắng da, Vinh Nhị cứ nhìn thấy lão nương nhà mình là trốn. Còn Thập Lang, béo càng thêm béo, mà lại được cái trời sinh phơi nắng không đen, đứng cùng với Vinh Nhị cứ như hắc bạch vô thường, đối lập rõ ràng.
Một ngày nọ Thập Nhất Nương đang nhìn quả hồng trên cây chảy nước miếng, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hò hét, “Đại thắng, đại thắng, người Tây Hồ bị chúng ta đánh bẹp rồi!”
Thập Nhất Nương đứng bật dậy, nghe bên ngoài ầm ĩ vô cùng, nước mắt bất giác chảy xuống, có phải điều này có nghĩa là, người nhà của nàng có thể về rồi hay không?
*************
“Có thể về nhà, hô hô...... Thập Nhất Nương, Ngũ Lang ca đã về đây.” An Ngũ Lang hết sức phấn khởi lục lọi tìm kiếm trong bao quần áo của mình, “Phải xem có quà gì có thể tặng cho Thập Nhất Nương mới được.”
Tuy An nguyên soái đã muốn về nhà lắm rồi nhưng chỉ có thể ở lại nhổ trại cùng với đại quân. Nhị gia Tam gia chỉ giữ mấy chức quèn nên sau khi bàn giao xong xuôi đã có thể về trước, An Đại gia cũng chuồn rồi, chỉ đáng thương cho kẻ giữ chức tướng quân như ông, phải ở lại làm tấm gương tốt.
Còn mấy người thuộc hàng cháu trong An gia bị xếp vào trong quân đội chờ lĩnh quân công mà ngồi than vắn thở dài, đã lâu lắm rồi bọn họ không được gặp Thập Nhất Nương, nhưng cũng không có cách nào. Mọi người đưa ánh mắt hâm mộ dõi theo An Tam Lang, thật là đáng giận, trước đó hắn ở Uyển Thành suốt ngày được kề cận bên cạnh Thập Nhất Nương thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn là tên đầu tiên chạy về nhà...... Qua thời gian lâu như vậy, có khi nào ngoại trừ An Tam Lang thì muội muội đều đã quên mấy huynh trưởng này rồi không.
An Tam Lang tươi cười, hắn gia nhậpsau, tương lai cũng không định lăn lộn theo nghiệp võ, không giống với Nhị bá và cha hắn còn phải chờ mọi chuyện xong xuôi, cho nên hắn quyết định...... đi trước một bước.
“Tam Lang, sao ngươi lại không đợi mấy người bọn ta, cũng đâu phải là không thể chờ thêm năm ngày.” An Nhị gia tức tối nhìn hắn.
An Tam Lang cười cười, “Nhị bá, mọi người đều có quân công, con không có quân công, chỉ có thể về nhà trước để an ủi nỗi niềm bi thương của Thập Nhất Nương.” Thập Nhất Nương thích nhất là nói mấy lời lẽ khoa trương như vậy, trong mắt An Tam Lang lóe lên tia hoài niệm.
*************
“Ca ca!” Thập Nhất Nương bổ nhào vào trong lòng của thiếu niên có đôi mắt ẩn chứa ý cười kia, vô cùng vui mừng.
Trong mắt thiếu niên như ngưng tụ ánh nắng mặt trời, cười ôm lấy nàng, cực kỳ hài lòng ước lượng cân nặng của nàng, “Thập Nhất Nương thực vâng lời, nhất định là rất ngoan ngoãn ăn cơm đúng không, nhưng phải béo thêm một chút nữa mới xinh.”
Thập Nhất Nương trừng to đôi mắt tròn xoe, đôi con ngươi đen bóng phản chiếu hình ảnh thiếu niên, “Ca, người ta đãđủ béo rồi, con gái quá béo không gả được đâu.”
Xuất giá? An Tam Lang nghe thấy mấy từ này mà không vui, vững chắc ôm nàng, “Không sao cả, không gả được thì ca ca nuôi muội cả đời.”
“Sao ông nội, bác và cha còn chưa về?” Tuy rằng trong trí nhớ của nàng không có hình ảnh bọn họ, nhưng vẫn luôn gửi thư qua lại với bọn họ, cảm nhận được tình thân nồng đậm của bọn họ qua những lá thư.
Tuy ôm muội muộitrong lòng, nhưng bước đi của An Tam Lang vẫn rất ổn định, “ Mấy trưởng bối đều có chức quan, nên phải nán lại một chút, nhưng đến ngày mốt là gặp được họ rồi.”
“Cha đệ cũng về cùng luôn à?” Vinh Nhị Lang cũng hết sức mong chờ, hỏi.
“Đương nhiên.” An Tam Lang biết được Vinh Nhị Lang qua thư của muội muội, muội muội bảo hắn khờ cực, nhưng thoạt nhìn lại không thấy quá ngốc như muội muội nói.
Thập Nhất Nương lấy ra bức thư mà cha nàng viết cho nàng, đương nhiên có cả tranh vẽ nữa, thi thoảng khi rảnh rỗi An Tam gia sẽ vẽ một ít thỏ rừng hoa dại. Ông tự cảm thấy, vợ ông là tài nữ, ông là tài tử, chắc hẳn nữ nhi cũng phải có tế bào này.
Thập Nhất Nương cười ngây ngô, vì trong thư của An Tam gia đều toát ra tình cảm yêu thương con gái. Sau đó lại có chút thương cảm, vì sao nàng không nhớ được dáng vẻ của cha chứ, nhưng nàng nghĩ, chỉ cần nàng nhìn thấy người, nàng nhất định sẽ nhớ ra được, giống như ca ca vậy, chỉ cần cái liếc mắt đầu tiên là nàng đã có thể nhận ra.
Thập Nhất Nương vui vẻ chạy đến khu đất trồng rau, nàng quyết định dùng mấy loại rau củ mình trồng nấu thật nhiều món ngon cho cha ăn, cách thức để Thập Nhất Nương cảm ơn người khác chính là ăn ăn ăn cùng nhau.