Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng ta nói xong liền bỏ đi, chắc là rất tin tưởng vào tác dụng của thuốc, sợ đứng ở ngoài cửa sẽ ngại ngùng.
Cơ thể ta bắt đầu nóng ran, ngay cả ý thức cũng mơ hồ. Ta muốn cố gắng tránh xa Thái tử trước khi mất hết ý thức, Oanh Oanh đã hạ thuốc cho Thái tử với liều lượng lớn hơn ta vì ta thấy bây giờ Thái tử đã hoàn toàn mất hết thần trí, thậm chí còn bắt đầu nhìn ta chằm chằm, gọi "Tiêm Tiêm".
Ta chống đỡ thân thể, đi về phía bên kia căn phòng. Muốn tìm thứ gì đó để phòng thân nhưng thực sự không còn chút sức lực nào. Nhưng ta thấy thân thể Thái tử lại không sao, chỉ là thần trí không còn minh mẫn nữa.
Xem ra nha đầu này còn hạ thuốc khác nhau cho chúng ta, ta thì tứ chi vô lực, ý thức mơ hồ, còn Thái tử thì chìm vào ảo cảnh, hoàn toàn không nhận biết được thế giới bên ngoài nhưng cả hai chúng ta đều trúng một loại thuốc giống nhau, đó là Xuân Mộng tán, nói cách khác, là xuân dược. Hừ, con bé còn nhỏ tuổi, sao lại có tâm cơ thâm sâu như vậy, e là có người trong nhà xúi giục. Nếu không thì một tiểu cô nương vừa mới ra khỏi khuê phòng như nó, làm sao có thể nghĩ ra được thủ đoạn hèn hạ như dùng xuân dược. Thậm chí còn có cả Hoạn Vân tán, loại thần dược ngàn vàng khó cầu, loại thuốc này khi kết hợp với các loại thuốc khác sẽ sinh ra những hiệu quả khác nhau. Kết hợp với Kinh Cụ đan sẽ tạo ra những cảnh tượng kinh hoàng, kết hợp với An Hồn đan sẽ tạo ra ảo giác dễ chịu, còn kết hợp với xuân dược thì khỏi phải nói.
Cảnh tượng dâm mỹ không cần phải kể, xuân mộng của Thái tử, chắc là Liễu Tiêm Tiêm rồi.
Cơ thể ta khó mà cử động được nữa, ngay cả việc giơ tay cũng phải dùng hết sức lực.
Ta thấy Thái tử nhìn chằm chằm về phía ta, vừa đi vừa gọi "Tiêm Tiêm", ta nghĩ e là không thoát được rồi. Hắn bỗng ôm ngang ta đặt lên giường, bắt đầu cởi quần áo của ta.
Ta muốn phản kháng nhưng chỉ có thể đặt nhẹ tay lên n.g.ự.c hắn, ta khẽ gọi, hy vọng hắn còn chút ý thức.
"Thái tử, chàng nhìn xem ta là ai."
Hắn có vẻ sững người trong giây lát nhưng cũng chỉ trong chốc lát, tay vẫn không ngừng lại. Khi ta không còn mảnh vải che thân, ta biết đã không còn đường lui nữa rồi. Ý thức cuối cùng cũng bắt đầu tan biến.
Trong cơn mê man, hình như ta nghe thấy hắn gọi "Linh Lung", không biết có phải ảo giác hay không.
Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường trong phòng. Nắng trong phòng rực rỡ, đã là giữa trưa. Ánh nắng chiếu lên mặt, ta bỗng thấy mơ màng, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng vừa cử động một chút, toàn thân đau nhức, cả vùng hạ thân cũng truyền đến cơn đau âm ỉ, khiến ý thức của ta lập tức quay trở lại đêm qua.
Lạ là ta không có vết thương nào, cũng không có cảm giác gì khác thường, ta chỉ đang nghĩ xem sau này phải làm sao. Dù sao cũng đã là phụ nữ có chồng, trinh tiết còn hay mất cũng không còn quan trọng nữa. Ta chỉ quan tâm đến phụ mẫu, ta vẫn phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, trước tiên phải bảo vệ người nhà.
Nếu thật sự mang thai thì phải làm sao? Đứa bé này, sinh hay không sinh, nếu sinh ra, e là ta cũng khó thoát khỏi cái chết. Không chỉ vậy, sự an nguy của đứa bé phải làm sao? Liễu gia có thể tha cho con của ta sao? Nếu là con gái thì còn đỡ, nếu là con trai, đó chính là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử kế vị, Liễu gia có thể dung tha cho nó sao? Mất trinh tiết thì có gì đáng ngại, mạng sống của ta cũng không đáng tiếc gì, huống chi là cái gọi là trinh tiết này. Chỉ là chuyện này liên quan đến tính mạng của người thân, nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để bảo vệ họ.
Ta đang nghĩ ngợi, không để ý đến có người ở bên cạnh.
"Nàng tỉnh rồi?"
Giọng Thái tử vang lên từ phía dưới chân.
"Ừ."
Một lúc lâu im lặng.
"Liễu Oanh Oanh bị ta đánh hai mươi trượng, giam một tháng."
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-22.html.]
"Nàng có sao không?"
"Ừ."
Ta không nghe thấy giọng Tiểu Hạ, có chút lo lắng.
"Tiểu Hạ đâu?"
"Ta chỉ nói với nàng ta là nàng say rượu bị cảm lạnh nên ngủ mê man, nàng ta đã chăm sóc nàng một ngày một đêm, ta bảo nàng ta đi ngủ rồi."
"Ừ, cũng tốt. Nếu nàng ấy biết chuyện gì đã xảy ra, e là sẽ tự trách đến mức đập đầu tự tử."
"Xin lỗi."
"Chàng sẽ bảo vệ con của ta chứ?"
"Nếu nàng có thai, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực bảo vệ nàng và đứa bé."
"Không cần bảo vệ ta, chàng có thể bảo vệ đứa bé là đủ rồi."
"Nàng và con đều sẽ bình an vô sự."
"Ta muốn chàng dùng tính mạng để bảo vệ nó, chàng làm được không?"
"Ta làm được."
"Nhưng ta lại không tin chàng."
"Ta không phải kẻ vô tình vô nghĩa, Linh Lung, tuy ta đã phụ nàng rất nhiều nhưng từ nay về sau, ta sẽ không phụ nàng nữa. Nàng và Tiêm Tiêm, từ nay về sau đều là người mà ta nguyện dùng tính mạng để bảo vệ, ta nợ các nàng, ta sẽ trả hết, nàng hãy tin ta."
"Nếu chàng cảm thấy có lỗi, ta xin chàng hãy hứa với ta một chuyện."
"Nàng nói đi."
"Bảo vệ người nhà của ta, bảo vệ con của ta, mạng sống của ta, ai muốn lấy cũng được, đừng động đến bọn họ, chàng hãy bảo vệ bọn họ, nếu không, ta c.h.ế.t rồi, cũng sẽ hóa thành hồn ma quấn lấy chàng và Liễu Tiêm Tiêm, khiến các người đời đời kiếp kiếp không được yên ổn."
"Nàng sẽ không chết, bọn họ cũng sẽ không."
"Ta mệt rồi, chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng."
"Ta không đi."
"Tùy chàng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");