Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn chạy vội lại xem xét cái chân bị trẹo của ta, quả nhiên hắn đã nhìn thấy hết, chỉ chờ ta gọi hắn lại thôi.
"Không bị thương đến xương cốt, chỉ là hơi trật khớp, ta giúp nàng nắn lại, nàng chịu khó đau một chút."
Nói xong, hắn nắm lấy hai bên mắt cá chân ta, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", ta đau đến mức suýt nữa cho hắn một cái tát.
"Được rồi, nàng thử cử động xem."
Ta thử cử động một chút, dường như đúng là đã thoải mái hơn rất nhiều. Ta liền đứng dậy, hành lễ tạ ơn hắn.
"Đa tạ Tống thái y, bản cung còn có việc gấp, ngày khác nhất định sẽ cho người đến phủ để tạ ơn."
Nói xong, ta gọi Tiểu Hạ nhanh chóng đỡ ta rời đi.
Ta đi khập khiễng thật sự không thể đi nhanh được, đi một lúc thì nghe thấy phía sau có tiếng người chạy tới, trong lòng ta chột dạ, cúi đầu kéo Tiểu Hạ bước nhanh về phía trước.
Bị hắn từ phía sau túm lấy cánh tay, ta không kịp phản ứng, theo quán tính ngã ra sau, hắn dang rộng hai tay đỡ lấy ta, mặt bất ngờ áp sát vào nhau, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ lông mày hắn mọc một cái mụn nhỏ.
Ta thấy mặt hắn đỏ bừng lên, vội vàng đỡ ta dậy, cúi đầu làm bộ chỉnh trang y phục.
Ta cũng cảm thấy ngại ngùng, ho khan hai tiếng, hắng giọng.
"Ngươi còn có việc gì?"
Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng lấy ra từ trong áo một chiếc hộp nhỏ.
"Ta đã tìm được phương thuốc cổ, bào chế ra loại thuốc kia rồi. Ta vẫn luôn mang theo bên mình, bởi vì không biết còn có thể gặp lại nàng hay không, cũng không biết nàng có còn cần nó nữa hay không."
Một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong có một viên thuốc đen nhánh, tỏa ra mùi hương thanh mát dễ chịu.
Ta trân trọng cất đi, ngàn vạn lời muốn nói, lại như nghẹn lại ở cổ họng. Ta biết hắn nhất định đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, tốn bao nhiêu tâm huyết mới chế tạo được viên thuốc này cho ta. Ta muốn báo đáp hắn hết sức có thể nhưng ta lại quá rõ ràng thứ hắn muốn, ta đã không thể cho được nữa rồi.
Ta thực sự không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn và áy náy của mình, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt hắn. Hắn luống cuống ngồi xổm xuống đỡ ta, ta chỉ vịn lấy cánh tay hắn, bảo hắn nghe ta nói hết. Hắn bèn ngồi xuống đất, nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-37.html.]
"Thanh Thu, ta biết loại thuốc này của ngươi không dễ có được, ta cứ như vậy nhận lấy, là một lần nữa lợi dụng tấm chân tình của ngươi. Nhưng ta nhất định phải nhận, loại thuốc này trong tương lai, có lẽ có thể bảo vệ tính mạng cho cả nhà ta. Thanh Thu, ta không biết lấy gì báo đáp, nếu ngươi có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp ngươi. An gia chúng ta, sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi, tuyệt đối không dám quên."
Nói xong, hắn liền đỡ ta dậy, mỉm cười nói: "Linh Lung, nàng biết đấy, thứ ta muốn, từ đầu đến cuối bất quá cũng chỉ là nàng mà thôi."
Lần này thần sắc hắn ôn hòa, không có chút lúng túng và bi thương nào.
"Ta đã nghĩ thông rồi, cho dù nàng không ở bên ta, ta biết nàng còn sống là tốt rồi. Ta không thể giữ được tính mạng của cha mẹ nhưng ta lại giữ được của nàng, vậy là tốt lắm rồi."
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, như cảnh sắc núi non sau cơn mưa trời lại nắng.
"Linh Lung, nàng đừng khóc. Ta không muốn làm khó nàng, ta biết hoàn cảnh của nàng đã đủ khó khăn rồi. Hôm nay ta có thể gặp nàng, đã là một niềm vui bất ngờ, hôm nay ta rất vui."
Hắn dùng tay nâng mặt ta, lau nước mắt cho ta vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, ta như trong nháy mắt lại trở về lúc hắn khám bệnh cho ta ở An phủ, khi đó ta chỉ là An Linh Lung, hắn chuyên tâm bắt mạch cho ta, còn ta chỉ mải mê nhìn khuôn mặt hắn ngẩn người, nghĩ sao hắn lại tuấn tú như vậy. Sau đó giả vờ bệnh nặng sắp chết, khiến hắn lo lắng đến rối bời, ta mới cảm thấy hài lòng, chính là muốn để hắn lo lắng cho ta. Lúc đó, ta thật sự rất xấu xa.
"Đúng rồi, dược tính của loại thuốc này rất mạnh, nếu nàng uống vào, cũng có một nửa khả năng sẽ thực sự không tỉnh lại nữa. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, đừng uống. Nhưng ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng uống thuốc này mà c.h.ế.t thật thì cũng đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng đi theo nàng. Dù sao nàng đã uống thuốc của ta, ta phải chịu trách nhiệm với nàng đến cùng. Cha mẹ không còn nữa, nếu nàng cũng không còn nữa thì trên đời này ta không còn gì lưu luyến, ta cũng không cần tồn tại nữa."
Ta, đứa vô dụng này, chỉ biết khóc, một câu cũng không nói nên lời. Nghe hắn nói như vậy, lo lắng đến mức chỉ biết lắc đầu lia lịa.
"Không, không, Thanh Thu, đừng mà."
Hắn chỉ cười, hết lần này đến lần khác kiên nhẫn lau nước mắt cho ta.
"Vậy thì nàng hãy sống thật tốt, ở bên cạnh Thái tử sống thật tốt cũng được. Thôi nào, gió núi lạnh lẽo, nàng về sớm đi, ở lâu không tốt cho sức khỏe. Ta đã hẹn với sư trụ trì sẽ đưa thuốc cho ông ấy, đừng khóc nữa, về nhà sớm đi."
Ta gật đầu, nhìn hắn cõng gùi thuốc từng bước đi xa.
"Linh Lung, ta rất nhớ nàng."
Hắn không quay đầu lại nhưng ta lại thấy hắn đưa tay lau mắt.
Thanh Thu, ta cũng rất nhớ ngươi.
Ta chưa bao giờ trách ngươi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");