Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cho nên Hoàng đế cũng định nhượng bộ một bước, đúng lúc thế hệ của Thái tử, các vị Vương gia đều chưa có con nối dõi.
"Chờ Thái tử phi sinh hạ con nối dõi, trẫm sẽ cho phép ngươi cưới trắc phi."
Đúng vậy, nếu Thái tử phi sinh con rồi, vị trí chính thất này coi như đã ngồi vững, vậy thì nữ chính có đến cũng không thể thay thế được mẹ của trưởng tử này. Chỉ cần ta không chết, hai người bọn họ cho dù có yêu nhau đến mấy cũng không làm nên trò trống gì.
Được thôi, mọi người đều hài lòng rồi, ngươi tốt hắn tốt mọi người đều tốt, chỉ có mình ta không tốt, hy sinh một mình ta để muôn nhà hạnh phúc. Trong mắt hoàng tộc, ta chỉ là một cái tử cung biết đi. Đến lúc đó hai người các ngươi sẽ yêu thương nhau, sờ con của ta mà gọi là con trai, còn ta thì chỉ có thể cô đơn lẻ bóng ngồi ở vị trí trên cao nơi thâm cung nhìn hai người các ngươi ân ái, ta cô độc cả đời.
Ta càng nghĩ càng tức, ban đầu vừa ngồi vừa cãi, sau đó lại cảm thấy không hả giận nên đứng dậy cãi nhau, nghĩ đến việc mình cô đơn lẻ bóng sờ phượng ấn mà c.h.ế.t già trong thâm cung, càng nghĩ càng không cam lòng. Bởi vì sinh con trai rồi thì không thể c.h.ế.t một cách tùy tiện được, Thái tử cũng sẽ không đồng ý cho ta giả chết, bởi vì phải dùng ta để bảo vệ nữ chính bảo bối của hắn.
Thái tử nhìn ta, nhíu mày, vẻ mặt phần lớn là không kiên nhẫn.
"Nàng kêu la cái gì? Phụ nữ trong thiên hạ ai mà chẳng muốn làm Vương phi, sinh con nối dõi cho bản vương, sao nàng lại như vậy?"
"Ai muốn gả cho ngươi chứ! Ta biết trong lòng ngươi chỉ có nàng ta, sau này ngươi cũng chỉ có nàng ta, ngươi chỉ đang lợi dụng ta thôi. Ta cũng không cản trở hai người, sao các ngươi lại lấy cuộc đời của ta ra làm bia đỡ đạn chứ! Hơn nữa, đêm đó cũng đâu phải ta bày mưu tính kế! Ta là nạn nhân!!" Chỉ vì ta là nữ phụ, cho nên ta chỉ là một công cụ để thúc đẩy cốt truyện của nam nữ chính, vậy nên cuộc đời của ta không quan trọng sao.
Ta thao thao bất tuyệt nói một hồi cho đã, càng nói càng kích động, tay chân vung vẩy suýt chút nữa thì đứng lên ghế, nói đến khô cả họng còn phải uống chút trà để làm dịu cổ họng.
Nói xong nhìn thấy Thái tử vậy mà lại có vẻ mặt không được tự nhiên, hơi cúi đầu có chút xấu hổ.
"Nàng đều biết sao? Ta còn tưởng rằng nàng thông đồng với bọn họ.” Thái tử dịu dàng nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/chuong-4.html.]
"Ta cũng biết không phải lỗi của nàng nhưng ta quả thực đã có người trong lòng rồi, người trong lòng của ta hiện tại đang phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, ta rất cần đứa con này. Nàng làm mẹ của con ta, ta không thể cho nàng tình yêu nhưng ta có thể che chở cho nàng cả đời, hết sức có thể, được không?" Hắn vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.
"Không được! Ngươi hưu ta đi, ta không muốn làm công cụ."
Ta cãi nhau xong mệt muốn chết, ngồi xuống lại uống một ngụm trà lớn.
"Không kịp nữa rồi, nàng ấy không chờ được, chúng ta nhất định phải nhanh chóng có con.” Thái tử nắm lấy tay ta, tay hắn rộng lớn ấm áp nhưng lại khô ráo, không giống ta, sờ vào cái gì cũng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bản thân ta cũng thấy ghê tởm. Thái tử dường như cũng nhận ra ta dễ ra mồ hôi tay, cho nên nắm một lúc rồi im lặng buông ra.
Hừ, đồ đàn ông chó, tay ta ra mồ hôi ngươi cũng chê, còn muốn ta làm mẹ của con ngươi sao? Biết đâu người trong lòng ngươi còn có mùi hôi chân nữa đấy.
Ta biết ngươi yêu nàng ấy.
Mặc dù ta xuyên vào quyển sách này nhưng đối với rất nhiều tình tiết câu chuyện ta lại mơ hồ không nhớ rõ, hơn nữa cũng không biết nếu hành vi của ta không phù hợp với nguyên tác sẽ tạo ra thay đổi gì.
Cho nên buổi tối lúc Thái tử leo lên giường ta, ta cố gắng đá hắn xuống nhưng lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân thuận thế kéo ta xuống theo. Hai chúng ta cùng với chăn rơi xuống đất, đầu ta đúng lúc đập vào chân bàn phát ra tiếng "cốp" một cái. Tách trà bị chấn động rơi xuống đập vào đầu ta, vỡ tan thành tám mảnh trong tiếng hét của ta.
Nha hoàn nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy đến, liền nhìn thấy Thái tử phi nằm ngửa sấp dưới đất, mảnh vỡ tách trà vương vãi khắp nơi, Thái tử ngồi nghiêm trang trên giường, vẻ mặt cấm dục mà uy nghiêm. Tiểu Hạ vội vàng đỡ ta dậy, các nha hoàn khác quét dọn những mảnh vỡ dưới đất. Tiểu Hạ nhìn thấy trán ta đỏ ửng một mảng, đau lòng muốn chết, bất chấp hậu quả mà hét lên với Thái tử: "Điện hạ đại hôn xong liền không về phủ, giờ lại còn đá tiểu thư nhà nô tỳ xuống giường! Nàng ấy là nữ nhi yếu đuối, sao có thể chịu đựng nổi sự tàn phá này của người! Nếu người chán ghét nàng ấy, vậy thì hãy cho chúng ta một lá thư hưu! Nô tỳ sẽ đưa tiểu thư về nhà!"
Ta kéo tay áo nàng ta, trong lòng cảm động nhưng lại sợ nàng ta bị trách phạt. Thái tử tự biết mình đuối lý nhưng lại không giữ được mặt mũi.
"Đến lượt ngươi dạy dỗ bản vương sao! Cút ra ngoài cho ta!"
Ta nhỏ giọng nói nàng ta rằng ta không sao bảo nàng ta đi ra ngoài, rất sợ nàng ta đắc tội với Thái tử bị trách phạt, kẻ dưới phạm thượng là tội lớn, sẽ bị đánh đấy. Tiểu Hạ bĩu môi, tức giận đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");