Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai ngày cuối tuần, siêu thị luôn chật chội hơn so với bình thường, cho dù là bảy giờ tối, thời gian không quá sớm cũng không đến mức muộn này, tuy rằng không phải thời điểm đông người đến nhất, người người quần tam tụ ngũ dạo siêu thị cũng không ít.
Gian tính tiền của khu đồ cho trẻ em, một nam nhân có thân hình cao lớn lại có tướng mạo anh tuấn, cơ hồ hấp dẫn tất cả ánh mắt của các cô gái đi qua.
Namnhân mặc tây trang được làm bắng chất liệu rất tốt cùng kiểu dáng đẹp mắt, mang theo một bộ kính mắt không gọng, cả người thanh thanh nhã nhã, rất có cảm giác tinh anh. Bởi vì không phải đi làm, cho nên không có đeo cà-vạt, cúc của áo sơmi cởi hai cái, trong nghiêm túc lộ ra vài phần hưu nhàn, hiệu quả ngoài ý muốn thật là tốt. Chính là duy nhất làm cho người ta cảm thấy có điểm đột ngột chính là, nam nhân ở khu đồ dùng trẻ em mua đồ, hơn nữa còn ôm trong ngực một đứa bé.
Dùng dây lưng chuyên dụng đem đứa bé mặt đối mặt, cố định ở trước ngực, đứa bé mới mấy tháng tuổi huy huy cánh tay ngắn mập mạp giữa không trung, đôi khi ngẩng đầu nhìn nam nhân, thấy hắn ôn nhu cười sau liền quay qua nhìn bốn phía.
Xem một nam nhân hơn ba mươi một mình mang theo một đứa nhỏ như vậy, làm cho người ta cảm thấy được có vài phần buồn cười, rồi lại rất hài hòa.
Ở gian hàng tiền đứng nửa ngày, hai tay Nhiêu Tông Lễ mỗi tay cầm một bao bỉm, cúi đầu hơi hơi cau mày nhìn chú thích trên giấy gói, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn giá cả,so sánh lúc sau, đem một bao trong đó bỏ vào xe mua sắm. Trong xe đã khá đầy, cơ hồ có một nửa đều là đồ dùng trẻ con.
“Y nha ~” đứa bé trong ngực không an phận vặn vẹo thân thể, muốn tự tay lấy đồ trong xe
Nhiêu Tông Lễ giơ lên khóe miệng, sờ sờ cái đầu không nhiều tóc của đứa bé .
“Đói bụng?” thanh âm ôn nhu như nước, khiến các cô gái vụng trộm liếc nhìn lâm vào khuynh đảo.
“Cái đó không thể ăn, đợi lát nữa chúng ta trở về nhé.” Hắn nói xong, đứa bé mấp máy môi, ô ô oa oa nhỏ giọng kêu.
Hảo một đôi phụ tử ấm áp lại hài hòa! Ba ba tuấn tú, con trai đáng yêu!
Ngay khi Nhiêu Tông Lễ định vươn tay lấy một hộp kem thoa, một phụ nữ hướng hắn mỉm cười
“Nhãn hiệu này nha, là mùi cam, trẻ con sẽ thích lắm.”
Quay đầu, Nhiêu Tông Lễ nhìn nhìn người phụ nữ.
Mặc dù có điểm gầy nhưng là một người mới sinh. Làm một bác sĩ khoa phụ sản, ánh mắt hắn luôn chính xác
“Cám ơn.” Khẽ gật đầu, Nhiêu Tông Lễ đem sản phẩm mà đối phương giới thiệu bỏ vào xe.
Nhìn hắn không có cự tuyệt, người phụ nữ thoáng yên tâm, cùng Nhiêu Tông Lễ nói chuyện phiếm.
“Hài tử của anh thật đáng yêu a! Là bé nam phải không?”
“Ân.”
“Một người mang theo đứa nhỏ thực vất vả đi?”
“Hoàn hảo –” trên cơ bản chỉ cần thời điểm có hắn ở, Tiểu Bảo vẫn là thực ngoan. Chẳng qua đổi thành nam nhân kia mà nói —
Đại khái thì bọn họ nói chuyện cũng không tệ, mọi người ở một bên vụng trộm nhìn Nhiêu Tông Lễ cùng Tiểu Bảo, tuổi có lớn có nhỏ, trung niên a di chiếm đa số, đầu tiên là thay phiên khen Tiểu Bảo một phen rằng đáng yêu và vân vân.
Đại khái là được khen thành thói quen, Tiểu Bảo đối mặt nhiều bà bà a di “Như lang tựa hồ” như thế,một chút cũng không có sợ người lạ, yên tâm thoải mái nhận các loại ca ngợi. Nhiêu Tông Lễ cảm thấy điểm này thật ra giống ba ba nó, mặt dày ngang nhau
“Mụ mụ của đứa nhỏ đâu?” Một a di thân thủ sờ sờ mặt Tiểu Bảo, đột nhiên hỏi một câu.
Nhiêu Tông Lễ bất động thanh sắc, đẩy kính mắt, nửa ngày, nhẹ nhàng nói một câu: “Cô ấy―― bề bộn nhiều việc.”
Tiểu Bảo trước ngực vươn hai đôi tay nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, nha nha kêu.
Nhiêu Tông Lễ có một tia xấu hổ cùng chột dạ, tuy rằng biết nói dối cũng không phải giáo dục tốt cho đứa nhỏ, nhưng hắn sao có thể không biết xấu hổ mà nói hiện tại mụ mụ của đứa nhỏ này là mình!
“A ~ thật tốt! Lão bà vội, lão công bằng lòng hỗ trợ mang tiểu hài tử! cái lão ma quỷ nhà ta chỉ biết ngủ với coi TV!”
“Đúng vậy! Vợ của tiên sinh thật hạnh phúc nha, có anh làm lão công tốt như thế, không cần làm lụng vất vả, đều không cần sợ biến thành bà già xấu xí — ”
Bà già xấu xí?
Nhiêu Tông Lễ theo bản năng nghĩ tới cái gì, thoáng sửng sốt một chút. Những người khác không có phát hiện, còn đang tiếp tục nói.
“Nữ nhân dễ già lắm, trước khi kết hôn đã vậy, có đứa nhỏ lại càng như vậy. Mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, thật vất vả có thời gian không phải đi làm còn phải ở nhà mang đứa nhỏ, cũng chưa rỗi rãi chú ý cách ăn mặc!”
“Đúng rồi đúng rồi! Con tôi hơn mười tuổi, ba đứa nhỏ mỗi ngày nói ta càng ngày càng giống bà quản gia, không có ôn nhu như trước.”
“Tôi mấy hôm trước lôi ảnh cưới ra xem lại, ôi thật là một mỹ nữ a! Hiện tại dáng người đều biến dạng, còn như vậy tiếp nữa tôi sợ lão công tôi đều muốn ngoại tình bên ngoài!”
Chủ đề buôn chuyện của các cô các bà luôn dài vô tận,ở giữa các nàng, Nhiêu Tông Lễ thật ra không cảm giác có cái gì không đúng, bởi vì các nàng nói mỗi một câu, hắn đều nghe lọt được, hơn nữa rành mạch.
Sau đó, hắn ý thức được, chính mình có thể rất nhanh cũng muốn biến thành một bà già xấu xí — không, là lão già xấu xí.
Ở bệnh viện, Nhiêu Tông Lễ là người có y thuật cao siêu, bác sĩ được tin cậy. Hắn là trưởng khoa trẻ tuổi nhất bệnh viện từ trước tới nay, tuy rằng ngày thường làm cho người ta có cảm giác bất cẩu ngôn tiếu, không quá dễ dàng thân cận, nhưng nam nhân lãnh khốc thường thường tổng có thêm mị lực đặc thù.
Mà thời điểm không ở bệnh viện, Nhiêu Tông Lễ là mụ mụ đứa nhỏ.
Mấy tháng trước, khi nữ nhân kia bỏ trốn, Nhiêu Tông Lễ gặp Thẩm Trọng Nhiên, hai người đàn ông nguyên bản không có gì giống nhau lại vì đứa bé này mà gặp gỡ, đi từng bước cho tới hôm nay, Nhiêu Tông Lễ cảm thán cũng không phải không có, chính là khi hắn ngẫu nhiên có một chút cảm thán dư thừa, hắn đã dần dần thích hợp với hiện tại.
Chính là hôm nay, hình dung về bà già xấu xí này vẫn khiến hắn đả kích không nhỏ. Tuy rằng là nam nhân, nhưng nói theo nghĩa nào đó thì như nhau.
Mang theo bao lớn bao nhỏ, lưng mang Tiểu Bảo trở lại chỗ Thẩm Trọng Nhiên sau, Nhiêu Tông Lễ đem Tiểu Bảo đã buồn ngủ đưa về phòng, đi ra đối mặt với một đống tã và sữa sau, thái dương bắt đầu mơ hồ co rút đau đớn.
Đây là ngày cuối tuần của hắn, không ở nhà nghỉ ngơi, chạy đến nhà người khác làm “Vú em”. Không biết khi nào, hắn cũng thích ứng với loại cuộc sống cùng dĩ vãng khác nhau một trời một vực này. Hai người em trai của hắn từ khiếp sợ đến giờ thành thấy nhưng không trách được. Sau đó hồi tưởng đến chính mình có khi cùng một đám bà cô tranh nhau rau củ cùng thịt trong siêu thị, Nhiêu Tông Lễ không khỏi bắt đầu bội phục bản thân.
Nhưng mà, ngay khi hắn ở siêu thị mua sắm đồ đạc, nam nhân kia lại đi hộp đêm.
Nói là đi hộp đêm lêu lổng, có thể có điểm oan uổng Thẩm Trọng Nhiên. Bởi vì hộp đêm chính là do Thẩm Trọng Nhiên mở, định kỳ đi tuần tra trong điếm là chuyện lão bản y phải làm.
Nhưng là không thể không nói, đây là công tác tiêu dao khoái hoạt. Nhiêu Tông Lễ không chỉ một lần đi hộp đêm tìm Thẩm Trọng Nhiên, có nhiều lần là thông tri y, còn lại là bất ngờ. Mà mỗi khi “Đột kích kiểm tra”, luôn luôn có vài lần có thể nhìn thấy Thẩm Trọng Nhiên cùng tiểu thư hoặc thiếu gia trong điếm chơi trò chơi đến bất diệc nhạc hồ. Trò chơi người lớn cũng chẳng thiếu.
Tuy rằng sau đó Thẩm Trọng Nhiên chạy theo hắn giải thích, nói đó là xã giao, là gặp dịp thì chơi, bởi vì có khách nhân ở đó. Nhiêu Tông Lễ kỳ thật cũng không có để ý như vậy, bởi vì hắn hiểu biết. Hơn nữa — Thẩm Trọng Nhiên cũng không có can đảm kia!
Nhiêu Tông Lễ mệt mỏi cả thể xác và tinh thần ngồi vào sô pha, cửa đột nhiên mở.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, tám giờ rưỡi, hôm nay trở về sớm.
“Thân ái, tôi đã trở về. Không cho tôi một cái ôm nhiệt tình sao?” thanh âm nam nhân bĩ bĩ từ cửa truyền đến.
Nhiêu Tông Lễ nhíu nhíu mày, cửa mở trong nháy mắt, hắn đã nghe được một cỗ rượu vị.
Mà Thẩm Trọng Nhiên cũng chỉ có ở thời điểm uống say chuếnh choáng mới dám gọi hắn “Thân ái “, có thêm rượu là nam nhân kia càng không đứng đắn.