Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rồi một ngày, ông ta uống say như thường lệ.
Và trong chính căn biệt thự nhà họ Chu,
Một đám cháy bùng lên dữ dội.
Mẹ Chu đã sắp đặt tất cả.
Trước khi châm lửa, bà ta đuổi hết người hầu ra ngoài.
Sợ ông ta chạy trốn, bà ta đã bỏ một lượng lớn thuốc ngủ vào rượu của ông ta,
Rồi đ.â.m một nhát d.a.o vào bụng ông ta.
Khoảnh khắc cơn đau xé toạc cơ thể, cha Chu bừng tỉnh khỏi cơn say.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
"Tôi đã nói rồi, ông không xứng làm cha."
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo của bà ta.
"Hết con gái, rồi lại đến con trai."
"Cả đời tôi, mọi thứ đều bị ông hủy hoại."
"Ông dựa vào cái gì mà vẫn được sống?"
Bà ta nói.
Dù đang cười,
Nhưng trong mắt bà ta, toàn là nước mắt.
"Chết đi."
"Xuống dưới mà tạ tội với các con của chúng ta."
"Đã làm vợ chồng bao năm... tôi không để ông cô đơn đâu."
Cả gia đình họ Chu, rốt cuộc cũng tan thành tro bụi.
Thật đáng cảm thán.
10
Lúc tôi rời đi, vẫn là Lâm Kiến Thâm tiễn tôi.
"Cậu thật sự buông bỏ rồi?"
Tôi gật đầu, mỉm cười với cô ấy:
"Dù sao thì, thù cũng trả rồi mà."
Nghe vậy, A Thâm bật cười, đưa tay chạm nhẹ lên mũi tôi:
"Cậu đấy, vẫn là dáng vẻ ghi hận này đáng yêu nhất."
Phải.
Tôi là đứa trẻ lớn lên trong bùn lầy.
Chưa từng là một đóa hoa lương thiện.
Trước kia cúi đầu nhẫn nhịn, chẳng qua là vì tôi còn quá yếu.
Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ nuốt trôi mọi ấm ức.
Vậy nên, trước khi rời đi, tôi đã xóa sạch mọi dấu vết,
Duy chỉ giữ lại liên lạc với Lâm Kiến Thâm.
Tôi vốn định dàn dựng một vụ tai nạn trượt tuyết giả.
Cố tình chọn một nơi có ván nhảy cao trăm mét.
Nhưng không ngờ, ngay sau khi tôi rời đi, nơi đó thực sự xảy ra tai nạn.
Mọi chuyện sau đó cứ thuận theo tự nhiên mà diễn ra.
Sau khi bắt đầu nghi ngờ Chu Minh Nguyệt,
Chu Niệm Sinh trở về nhà, lần lượt phát hiện ra những chứng cứ tôi để lại, chứng minh cô ta từng hãm hại tôi.
Những thứ này, nếu là trước kia, khi tôi vẫn còn sống,
Dù có lấy ra cũng sẽ bị nhà họ Chu giấu nhẹm, chỉ để giữ gìn cái gọi là "hòa khí gia đình".
Nhưng sau khi tôi chết, chúng bỗng trở thành những bằng chứng đ.â.m thẳng vào trái tim họ.
Tôi sợ họ chưa đủ chia rẽ,
Vậy nên còn nhờ A Thâm lan truyền tin đồn trong giới hâm mộ Chu Minh Nguyệt rằng cô ta vô tội,
Tất cả chỉ là Chu Niệm Sinh tìm ai đó để đổ tội mà thôi.
Ai cũng đang ở độ tuổi m.á.u nóng,
Chẳng ai chịu nổi cảnh người mình yêu bị tổn thương.
Mà bản thân họ cũng chẳng chịu nổi dù chỉ một chút ấm ức.
Thế là, họ tranh cãi,
Họ chia rẽ,
Họ căm hận lẫn nhau.
Mọi thứ cứ thế diễn ra đúng như tôi mong muốn.
Nhưng, vẫn chưa đủ.
Cha Chu dùng quyền thừa kế để ép Chu Niệm Sinh ngậm miệng.
Chỉ một chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp.
Vậy nên, tôi nhờ A Thâm tìm lại người bảo mẫu năm xưa,
Dùng chút thế lực của nhà họ Lâm để tạo chút áp lực.
Quả nhiên, bà ta không thể chờ đợi thêm, lập tức quay về tìm Chu Minh Nguyệt, đòi nhận lại con gái để cô ta phụng dưỡng tuổi già.
Chu Minh Nguyệt đương nhiên đổ lỗi chuyện này lên đầu Chu Niệm Sinh.
Chỉ là, tôi không ngờ, cậu ta lại thuận thế nhận tội.
Tôi tưởng cậu ta sẽ phản bác đôi câu,
Nhưng không.
Lời cuối cùng mà Chu Niệm Sinh để lại trên đời này,
Là mong tôi có thể tha thứ cho cậu ta.
Có lẽ, cậu ta đã mơ hồ nhận ra điều gì đó,
Chỉ là, không còn cơ hội để nói ra nữa.
Tin nhắn hẹn bỏ trốn giữa Chu Minh Nguyệt và Tống Tri Hằng,
Cũng là tôi gửi.
Chuyện mẹ Chu phản bội cha Chu nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nhưng dù sao, tôi cũng muốn gặp bà ta một lần cuối,
Sau đó, hoàn toàn dứt bỏ tất cả.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trước khi đi, tôi nói với A Thâm rằng, tôi còn để lại một món quà cho nhà họ Tống.
Cô ấy vẫn còn một vở kịch để xem.
Không lâu sau, giới hào môn ở Vân Thành lại một lần nữa dậy sóng.
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống,
Lại không phải con cháu nhà họ Tống.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");