Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Dụ tiên sinh, đừng nghĩ bản thân nắm bắt được tất cả.
Anh bảo tôi đến là tôi phải đến à? Chẳng lẽ bây giờ anh bảo tôi lên giường tôi cũng phải cởi quần áo nằm lên chắc?"
"..."
Nét mặt Dụ Ngôn Gia sa sầm lại, ba giây sau trực tiếp ngắt máy.
Lợi Bỉ nghe đến đây, không kìm được mà vỗ tay cười ha hả.
"Haha, không ngờ Dụ tiên sinh cũng có ngày bị một cô nhóc nói móc đấy! Còn cái gì? Lên giường...!ối..."
Dụ Ngôn Gia ném quyển sách trên bàn về phía hắn, Lợi Bỉ không né được liền bị cuốn sách kia đập vào ngực.
Đau nhưng không thể không cười.
Phụt! Haha!
Ở bên này, Trình Doãn nghi hoặc nhìn vào màn hình điện thoại, quả nhiên là tắt rồi.
Hắn...!đang xấu hổ à?
Tài xế dừng lại trước cổng dinh thự Trình gia, ánh đèn pha chói lóa chiếu thẳng về phía trước.
Trình Doãn loay hoay kiếm mấy tờ tiền lẻ còn lại trong túi xách, đến khi đưa đến trước mặt tài xế, cô lại thấy trên trán ông ta rịn mồ hôi.
Trong xe có bật điều hòa mà?
"Trình tiểu thư...!tôi cảm ơn..."
Người tài xế nhận thấy tiền xe, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn về phía trước rồi lại cụp mắt xuống, Trình Doãn nghi hoặc nhìn theo, ngay lập tức hiểu ra.
Phía trước là một chiếc siêu xe thượng hạng màu đỏ đô chói mắt, trên thân xe còn có một cặp nam nữ quấn lấy nhau, công khai hôn hít không nể mặt ai.
Bị đèn xe chiếu thẳng vào người còn cố tình để người khác nhìn thấy.
Mà đôi nam nữ kia, chính là Vương Tần Lâm và tiểu tình nhân của hắn.
Tài xế luống cuống.
"Trình tiểu thư, tôi xin lỗi...!tôi tắt đèn ngay!" Nói xong, đôi nam nữ kia đã không nhìn rõ ra sao nữa.
Thái độ nhiệt tình của Trình Doãn khiến bác tài xế ngã ngửa.
"Bác tài, sao lại tắt đi chứ? Bật lên nào!"
"..."
Tạch...!
Vừa dứt lời, đèn xe lại chiếu thẳng về phía hai người họ, lần này cô còn bật cả đèn pha lên nữa.
Đảm bảo sáng như ban ngày luôn.
Bác tài xế muốn ngăn cô lại, nhưng căn bản là run rẩy đến mức không làm gì được.
Tiêu rồi, đêm nay ông ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, xong đời rồi!
Trình Doãn cong môi, vỗ vai tài xế trấn an, nói.
"Bác đi đường cẩn thận nhé! Không cần để tâm chuyện hôm nay nhé, chuyện như cơm bữa ấy mà!"
Ý nói, vợ của hắn nhìn cảnh này còn không lo lắng, người ngoài như ông cứ nhắm một mắt mở một mắt cho qua là được.
Vương Tần Lâm bị chọc cho mất hứng, buông tình nhân trong tay ra, bộ dạng hung hãn tiến về chiếc xe bên kia xem đứa nào đã chọc giận hắn.
"Bọn khốn mắt mù, có thấy ông..."
Trình Doãn vừa bước xuống xe, mồm miệng Vương Tần Lâm trong chốc lát câm như hến.
"Cảnh tượng bỏng mắt này, đúng là chọc mù mắt tôi luôn rồi!" Trình Doãn đưa tay chạm lên mắt, tay kia chống vào hông.
Cô đột nhiên phát hiện, đứng chống nạnh nói lớn cũng vô cùng thoải mái.
Cô lại nhìn ra sau lưng hắn, tiểu tình nhân đã bắt đầu sướt mướt, chúi ra sau hắn làm nũng.
"Khẩu vị của Vương tổng, mặn phết nhỉ?"
"Con ranh! Mày há mồm nói câu nữa xem?" Vừa nói, hắn vừa xông xáo tiến đến chỗ cô, vung tay lên cao chuẩn bị tư thế đánh người.
Trình Doãn nhanh chân túm váy chạy về phía cổng, hất cằm thách thức.
"Nào! Nhào vô đây! Có giỏi thì vác cái miệng nhếch nhác lòe loẹt thứ son rẻ tiền đó vào gặp ba tôi đi.
Để xem anh còn vênh mặt ra oai nữa không?"
"Mày..." Vương Tần Lâm hung hăng trợn mắt, bàn tay run run giơ trên không lại phải gượng gạo hạ xuống.
Hắn chỉ tay về phía cô, nghiến răng nghiến lợi.
"Trình Doãn! Đừng thách thức tôi!"
Trình Doãn tay chống nạnh, gật gật đầu ra vẻ hiểu ý hắn.
"Không phải thách thức đâu, tôi đang tuyên chiến với anh đấy! Ba Trình mà nhìn thấy con rể bị bỏ ngoài cổng, chắc là xót lắm.
Nào, Vương tổng có muốn vào ngồi chơi xơi nước không?"
Vương Tần Lâm nhích lên một bước.
"Đừng quên dắt cả "bạn gái" vào nhà nhé?"
Tiểu tình nhân phía sau hắn đã bắt đầu khóc to.
"Anh Lâm, cô ta đáng sợ quá đi!"
Trình Doãn cảm thấy ngứa ngáy lỗ tai, bĩu môi rồi thử cho ngón tay vào ngoáy, chỉ tiếc là không có tí gỉ nào.
Sau đó...!xoay người, đóng cổng, chạy vọt vào nhà!
Vương Tần Lâm ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Hắn bị con nhỏ đó chọc đến điên mất thôi!
"Đi về!"
Tiểu tình nhân nấc lên hai cái, ánh mắt tiếc nuối nhìn vào tòa dinh thự xa hoa.
"Anh Lâm, sao anh nói sẽ đưa em về nhà anh?"
"Mẹ kiếp!" Vương Tần Lâm vừa chửi vừa đá bánh xe.
"Mù à? Mày có thấy cô ta nói gì không? Còn không lên xe tao thả bụi mày đấy!"
Tiểu tình nhân lúc này mới chịu lê lết đi theo hắn, không đành lòng mà rời đi.
Trình Doãn vào đến nhà chính, Trình gia đã dùng xong bữa tối.
"Mẹ, con về rồi!" Nhìn thấy Lưu Giang đang nhàn nhã pha trà, động tác thanh tao, khí sắc cũng đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Từ lúc Lưu Giang quay trở về đến giờ, bà luôn sống thoải mái như những ngày là chính thất, điều này khiến Trình Doãn rất hài lòng.
Dù sao Lưu Giang cũng là người phụ nữ xuất thân trong gia đình có học thức, lăn lộn trong giới hào môn nhiều năm, bà sớm đã có cho mình phong thái ưu nhã của một phú bà chính hiệu.
Mục đích của mẹ con cô, chính là sống thoải mái trước mặt mẹ con Nhan Điềm, khiến họ nuốt cục tức thay cơm.
"Đi dự sự kiện về rồi sao? Có thấy đói không?"
Trình Doãn lắc đầu, cười ngọt ngào.
Trình Nhược đương nhiên đã về trước cô.
"Biểu hiện của em gái hôm nay rất tốt.
Thật sự khiến Trình gia chúng ta nở mày nở mặt!"
Cả nhà cũng sớm xem được cuộc họp báo của cô, nhưng cuộc nói chuyện giữa cô và Bội Sam không bị quay lại, nên chỉ có Trình Nhược biết.
Trình Doãn đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói kia là gì.
"Chị gái khách sáo quá rồi! Đều là người một nhà, không dùng quan hệ làm chuyện sai trái, nên tự hào là đúng thôi!"
Trình Nhược nghiến răng.
"Cô đang ám chỉ ai đấy?"
"Oh!" Trình Doãn nhún vai.
"Vào ai thì tự nhột, ok?"
Trình Nhược tức đến nổi thở bằng mồm, cô ta quay ngoắt người đi, bỏ lên lầu.
Lưu Giang không hiểu chuyện gì, liên tục nhìn con gái bằng ánh mắt kỳ quặc.
"Mẫu thân đại nhân yêu quý, đi ngủ nào!" Trình Doãm khoác vai bà, đánh trống lảng.
Lúc hai người đi qua phòng của Nhan Điềm, Trình Doãn vô tình nghe thấy tiếng của Trình Nhược, giọng điệu có chút vui sướng, thẹn thùng.
"Mẹ...!mẹ không biết chuyện gì đâu.
Sáng mai con được bà cụ Dụ mời qua bên đó dùng điểm tâm sáng đấy!"
___.