Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Doãn trở mình trên giường, lúc này mới phát hiện hình như Dụ Ngôn Gia đã thay một bộ ga giường mới, toàn thân cô cũng không còn cảm giác dính nhớp như nửa đêm hôm qua nữa.
Ài, sói ăn no thật biết tự giác!
Bụng có chút cồn cào, cô liền hấp tấp trèo xuống giường tìm thứ gì đó nhét bụng. Ai ngờ quá vội vã mà "hành động khinh suất", đùi trong lẫn hạ thân lập tức đau đến run người.
"Khốn nạn..."
Trình Doãn rít một hơi, ngón tay đành phải bám lấy vách tường lê lết xuống, hệt như một đóa hoa kiều diễm bị bão táp vùi dập.
Đánh răng rửa mặt qua loa, Trình Doãn cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, đi xuống phòng bếp, mùi thức ăn vẫn còn thoang thoảng bên cánh mũi.
Cô lười hâm nóng lại, cứ thế lấy ra dùng luôn.
Vốn dĩ bộ phim cuối năm vẫn còn dang dở, nhưng suy cho cùng nam chính chưa "hồi sức" xong, vậy nên thời gian này cô lại khá rảnh.
Đầu tiên là gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm tình hình của Trình Tống.
Diệp Hạo rất nhanh đã bắt máy, thanh âm có chút mệt mỏi. "Bác sỹ Diệp, ông ấy sao rồi?"
Đầu bên kia có tiếng hét của phụ nữ, nhưng rất nhanh đã bị át đi, cô còn mơ hồ nghe tiếng đóng cửa.
Diệp Hạo ừ nhẹ. "Hồi phục cũng tốt, chắc hẳn cô biết thủ phạm rồi?"
Trình Doãn vờn ly sữa bò trước mặt, không mấy hào hứng lắm. "Nợ cũ đòi chưa xong lại đến nợ mới, tích dần rồi đòi lại cũng không muộn."
Đáp lời cô, đầu dây bên kia chỉ khẽ cười. Trình gia dù có tiếng nói thế nào trên đất Tân Thành thì đối với Dụ gia cũng chỉ là muỗi vo ve bên tai. Dụ Ngôn Gia đã muốn xen vào chuyện của mấy gia tộc nhỏ, cũng không tính là đao to búa lớn gì.
Nếu lúc trước, có khi anh còn nghĩ Dụ Ngôn Gia đối tốt với cô nhóc này chỉ là đáp lễ, chỉ là bây giờ...
Làm việc cho Trình gia bao nhiêu năm, anh vốn tưởng Trình Doãn chính là một đóa hoa lê tinh khiết, trong trắng thuần khiết, khi chạm vào thì sẽ e thẹn như cây xấu hổ, thu mình tránh phiền phức.
Nhưng biểu hiện của cô khác với trước kia rất nhiều. Đặc biệt kể từ khi được Dụ Ngôn Gia vác vào bệnh viện, cái gì mà khóc lóc nói eo không giữ được, lại cái gì mà phải gọi tôi là A Doãn...
Chẳng lẽ Dụ Ngôn Gia có tài "hắc hóa" người khác đến vậy sao?
"Chuyện của ông ấy nhờ cả vào anh, tôi cúp máy đây."
"Đợi đã..." Diệp Hạo vội ngăn.
"Hử?" Không ngờ cô thật sự đáp lại.
Diệp Hạo nhất thời lúng túng, khẽ hắng giọng nhớ ra vấn đề cần nói. "Ba cô muốn cô tối nay thay ông ấy đi tiệc từ thiện..."
"Không rảnh."
Trình Nhược đâu? Trình Lăng đâu? Sao không bảo cặp long phụng trời ban của ông ta thay ông ta đi đi? Bao nhiêu năm vứt cô vào xó nhà, bây giờ ân hận muốn đùn đẩy lôi kéo cô sao?
Xin lỗi, cô không phải thánh mẫu.
Loa truyền đến tiếng tút kéo dài, Diệp Hạo thở dài thành tiếng, khẽ lắc đầu.
Quả nhiên ngang bướng như dự định của Lưu Giang.
Bà ngồi cạnh nhìn Trình Tống ngủ say, khẽ hỏi anh. "Nó không đồng ý thật sao?"
Diệp Hạo gật đầu.
"Tôi biết mà, con bé hận ông ấy, từ trước đến nay chỉ nghe lời Dụ tổng..."
Trình Doãn cạn sạch ly sữa bò, thả vào máy rửa bát, lúc sau lại chống tường đi ra phòng khách.
Ting...
Lúc đi qua đồng hồ treo tường, thời gian đã điểm mười một giờ trưa. Chẳng lẽ Dụ Ngôn Gia đi làm về rồi?
"Ngôn Gia, em đến đưa..."
Cửa vừa mở, đối diện với Dụ Các không phải người đàn ông mà cô ta muốn gặp, vì vậy nụ cười trên môi như đốm lửa tàn lập tức dập tắt.
"Vấn đề gì?" Trình Doãn dựa người vào thanh cửa, thầm suy xét xem đứa cháu gái ngoại giống của Dụ Ngôn Gia đang tính giở trò gì.
"Ngôn Gia, anh ấy không có nhà sao?"
"Phải gọi bằng chú chứ?" Trình Doãn nhướng mày, từ tốn hỏi vặn lại.
Dụ Các ngược lại không có biểu hiện e ngại nào, còn tủm tỉm mỉm cười. "Cô nói gì thế... anh ấy còn trẻ như vậy..."
Nhận được câu trả lời không đúng ý mình, Trình Doãn không nổi giận mà chỉ chẹp miệng một cái.
"Ừa, cũng đúng thôi... dù sao anh ấy với cô cũng không phải máu mủ ruột già gì."
"Trình Doãn, cô nói thế là ý gì?" Dụ Các bất chợt nói lớn, lông mày cũng tranh nhau đá đá lung tung.
"Còn biết tôi là ai cơ à?" Thiếu nữ vươn tay, làm bộ muốn đuổi người. "Về đi, anh ấy không có nhà."
"Đợi đã..." Dụ Các vội lấy tay ra đã, mắt thấy ngón tay sắp bị cửa kẹp đến nơi mới chịu rụt lại. "Tôi có việc quan trọng muốn nói với anh ấy."
"Tôi chuyển lời."
Dụ Các âm thầm nghiến răng, đứa con gái trước mặt này dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học, được Dụ Ngôn Gia để mắt đến cũng thôi đi, đằng này còn tặng nguyên một tòa chung cư.
Đặc biệt là cái dáng vẻ khinh người kia, chỉ muốn lao đến giằng xé khuôn mặt yêu tinh đó!
"Tối nay có tiệc từ thiện, Ngôn Gia anh ấy dù bận cũng nhất định phải tới. Ba tôi nói nên nể mặt..."
Phịch!
Túi giấy trong tay Dụ Các bị Trình Doãn giật về, sau đó không khách khí đóng sầm cửa lại, khiến Dụ Các mắt hoa tai ù.
Con ranh chết tiệt!
Trở về phòng khách, rút từ trong túi giấy lời mời tham gia tiệc từ thiện, bên trên còn có danh sách nhiều nhà tài trợ lẫn khách quý, đều là những cái tên chỉ xuất hiện trên trang bìa của bài báo.
Tiệc từ thiện sao?
Đợi Dụ Ngôn Gia đến tối trở về, hai người đại diện nhà họ Dụ sóng vai trở thành tiêu điểm bữa tiệc.
"Nghe nói Dụ tổng đến cùng vợ, người đâu rồi?"
Người bắt chuyện với Dụ Ngôn Gia là nhà tài trợ có tiếng trong giới, nghe nói ông ta sống theo chủ nghĩa độc thân, cả đời tích góp chỉ để làm từ thiện, đi cứu trợ.
Anh cũng khách khí đáp lời, giọng điệu không giấu phần cưng chiều.
"Phu nhân không thích ồn ào."
Không phải không thích ồn ào, mà căn bản cô xuất hiện chính là gây ồn ào.
Tiệc từ thiện tổ chức rất khoa trương, báo chí truyền thông cũng đến, khó tránh việc bị tung tin nhảm. Bởi Trình Doãn là diễn viên đang được chú ý trong thời gian gần đây, trước đó đã có tin cô cùng đoàn phim dừng quay không rõ lý do. Bây giờ lại xuất hiện ở đây với dáng vẻ khập khiễng.
Kiểu gì nhà báo cũng có cơm ăn...
Dụ Ngôn Gia vừa nhắc đến mình xong, Trình Doãn ở bên này lại hung hăng hắt xì một cái. Cô đưa tay che miệng, lẩm bẩm rủa thầm.
"Cảm à?" Ưu Thành Nhan bước ra từ quầy rượu, lúc này mới an tâm tháo mũ lưỡi trai cùng chiếc áo to xụ bên người.
"Không có gì..." Trình Doãn xua tay, nhìn về hướng anh ta, ừm, má vẫn hơi sưng. "Anh cố chấp thật đấy, mặt mũi thế này vẫn dám ra ngoài."
Ưu Thành Nhan ngồi cạnh cô, cách không quá xa cũng không quá gần. "Còn không phải lão chồng nhà cô ban cho sao?"
Nghĩ đến đây lại buồn cười, vì thế Trình Doãn lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Lão chồng thối tha nhà em, nếu không phải nể mặt em, tôi đã đánh lại rồi..."
"Đằng nào cũng đánh không lại." Ngưng một lát, lại tiếp tục cười.
"Tiểu Trình thối, đừng trọc ông nữa!" Ưu Thành Nhan làm bộ giận dữ, gương mặt điển trai nhăn nhúm như trái mướp.
"Rồi, rồi..." Trình Doãn ngồi hẳn hoi trên ghế, nụ cười nhanh chóng nhạt dần. "Vào việc chính đi, tôi hỏi anh, hôm nay anh đến đây làm gì?"
Ưu Thành Nhan dựa ra lưng ghế, nhìn cô rồi hừ hừ. "Em tưởng nơi này chỉ có lão chồng nhà em được đến thôi sao?"
Trình Doãn nhún vai. "Anh biết tôi không có ý thế mà..."
Nghĩ đến vụ của Giai Thụy, gương mặt anh ta trong chốc lát nghiêm lại, thanh âm cũng lạnh đi vài phần. "Đàm Triết hôm nay cũng tới, nghe nói treo thưởng để tìm người mất tích."
Trình Doãn cũng không đùa nữa, trong suy nghĩ không ai đoán được, đột nhiên bị mấy lời này cắt ngang. "Gì cơ?"
Tìm người mất tích?
Ưu Thành Nhan lại nói. "Đàm Ngư mất tích rồi, ông ấy treo thưởng cho ai tìm được, mệnh giá là 50 tỷ."