Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai tuần lễ rất nhanh trôi qua, trong giờ tập thể dục không thấy bóng dáng lười biếng kia đâu. Tiết thể dục cũng đã có một giáo viên nghiêm nghị khác đến thay. Kể từ sau ngày tôi lâm vào cõi mộng đó, dường như không thể thoát ra được. Mỗi ngày hoảng hoảng hốt hốt, hoàn toàn không biết mình đang làm những gì, thường xuyên làm ra hành động “tam quá kỳ môn nhi bất nhập”(1). Thành tích xuống dốc không phanh, các giáo viên bộ môn giống như đã bàn bạc kĩ với nhau, từng người một mời tôi lên văn phòng mà “quan tâm“. Tôi toàn trầm mặc chống đỡ, tôi có thể nói với bọn họ cái gì đây? Nói với họ tôi yêu giáo viên thể dục của mình, sau đó hiện tại lại thất tình hả? Buồn cười! Yêu đương với nhau còn chưa có? “Thất” cái gì chứ!
Giải nghĩa: Ba lần tới của mà không vào
Xuất xứ: Từ chuyện Hạ Vũ theo lời vua Nghiêu Thuấn giúp dân trị thủy, dạy dân canh tác. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói rằng vợ của mình đang sinh đẻ. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông nói từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đêu từ chối đi vào cửa, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.
Câu nói ca ngợi những người nhiệt tình trong công việc, vì công bỏ tư. Trong truyện ý chỉ bạn Lộ tới lớp học mà hồn bay ngoài trời.
Rốt cục tình trạng này đến vài tuần sau khi Hạ Hàm đi dạy trở lại cũng không dịu đi, nhưng gần có chỗ để giảm bớt. Đối với việc nhìn mây trắng lửng lờ ngoài cửa sổ cười châm biếm, dửng dưng ứng biến với việc của bản thân đã biến mất không còn. Thay thế là nỗi oán hận trong lòng, cảm xúc trở nên không phù hợp với một người 18 tuổi như tôi. Thời gian gần vài tuần, tâm tình của tôi hết sự cực đoan này lại đến sự cực đoan khác. Tôi nhớ rõ ràng người cha đầu đã có không ít tóc bạc của mình ngồi xếp bằng trên sô pha mỉm cười nói với tôi: “Con gái của cha, con có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, cứ nói với cha.” Thực tế, khoảnh khắc đó nước mắt của tôi dường như không thể khống chế được. Sự ủy khuất của tôi, sự thắc mắc của tôi, tất cả đều ầm ĩ kêu gào tôi, bọn nó không cam lòng bị dồn nén trong khoang ngực chật hẹp của tôi. Chúng nó muốn được giải phóng, chúng nó muốn bùng nổ. Nhưng cuối cùng cái gì tôi cũng không chịu nói, tôi không thể đối với người cha cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, nay lại vì chút tình cảm nho nhỏ của mình lại chịu ngồi xuống mà giảng giải về sự nhất kiến chung tình của mình giành cho thầy giáo, còn thầm mến hai năm, cuối cùng lại vì người ta kết hôn mà khổ sở đến mức tự khiến mình chịu uất ức.
Tôi nói với bản thân, Tang Lộ, ngươi không thể tiếp tục đi xuống thế được, nhìn xem tóc bạc trên đầu bố mẹ ngươi đi! Hết lần này tới lần khác, mỗi khi bản thân nhớ tới Hạ Hàm thì những lời này lại vang lên như chú ngữ trong đầu tôi. Sau khi tôi tự cho là mình đã võ trang kĩ, liền giống bình thường mặt không chút thay đổi trở lại trường.
Đến tiết thể dục thứ nhất khi Hạ Hàm trở lại, cuối cùng tôi cũng phát hiện, cái tôi gọi là võ trang ở trước mặt anh ta căn bản không chịu nổi một kích. Căn bản anh ta không cần tấn công, chỉ cần làm như không có việc gì ở trước mặt tôi, tôi sẽ tự động quăng giáp đầu hàng, giống chó Nhật nuôi trong nhà gặp được chủ, giống như cực N gặp cực S. Suy nghĩ của tôi giành cho anh ta, đã xâm nhập cốt tủy, hình thành phản ứng bản năng không thể kháng cự. Tôi nhìn anh ta vẫn lạnh nhạt như trước, trong lòng nhỏ lệ máu, Hạ Hàm, Hạ Hàm, anh thực sự, làm hại tôi rồi!
Cảm xúc này, đối với thí sinh chuẩn bị lập tức bước vào cuộc thi mà nói, là cực kỳ trí mạng. Biểu hiện cụ thể ở việc thành tích của tôi vẫn quanh quẩn ở nửa dưới chịu không đi, vô luận cố gắng thế nào cũng không đạt được thứ hạng cao như trước. Đầu tôi như đột nhiên bị ngăn lại, tắc nghẽn, mỗi ngày đều quýnh lên một cách tầm thường nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy trọng tâm của cuộc sống.
Tết âm lịch của một năm lại tới, đêm giao thừa, mỗi nhà đều vui vẻ đốt pháo. Đêm khuya vừa đến, tôi bỏ qua tiết mục thường lệ vào ngày cuối năm đang hồi cao trào mà chui vào ổ chăn. Nghe tiếng pháo bên tai, tôi thực hiện quyết định đầu tiên khi vừa tròn 19 tuổi. Cách lúc thi vào trường cao đẳng chỉ còn nửa năm, tôi phải loại bỏ Hạ Hàm ra khỏi đầu mình. Nếu Hạ Hàm biết tôi thích anh ta, nếu anh ta bởi thế mà chịu phối hợp, có thể thực sự giúp tôi thoát ra khỏi cơn ác mộng có tên thầm mến này.
Sau khi khai giảng, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, kỳ thật phải nói là phi thường đơn giản, chính là phàm là tiết thể dục của anh ta tôi nhất định không đến, khi đang trong tiết học thể dục tôi cũng cố đứng ở cuối hàng, nhìn không rời mắt bóng lưng bạn học phía trước, Chủ Nhật rình coi thường ngày cũng dừng lại. Chỉ vì giảm thiểu cơ hội trực tiếp cùng anh ta đối diện, tôi muốn làm anh ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, lấy việc này để đạt đến mục đích quên hẳn anh ta. Không biết là ý tưởng tự lừa mình kỳ quái này có hiệu quả, hay là trời có mắt thương xót. Thế mà quyết định này lại thực sự có hiệu quả, trong trí nhớ của tôi Hạ Hàm thật sự chậm rãi phai nhạt đi. Điều khiến tôi kỳ quái là, vị ủy viên thể dục nhiệt tình của bọn tôi lần này lại không một lần tới hỏi han tôi tại sao không tới tiết thể dục. Cuối cùng lúc tôi không nhịn được mà hỏi cậu ta, cậu ta còn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới kinh ngạc nói: “Thầy Hạ nói đầu gối cậu bị thương, không thể vận động quá mạnh! Làm sao cậu còn hỏi tôi nữa hả?”
Ha ha~ Cách biện hộ này đáng để tôi cười to ba tiếng. Tôi phải thực sự cảm ơn anh, Hạ Hàm, đã vậy còn đến yểm trợ tôi như thế. Bây giờ mà tôi còn hoài nghi anh căn bản không biết đến tâm tư ngu xuẩn của tôi nữa thì tôi đây rõ là ngu si nhất thế giới rồi!!