Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn nhà thanh toán tiền một lần, thủ tục còn lại đều giao cho trợ lý của Cố Tích Hoa làm. Trợ lý của Cố Tích Hoa lần trước Thẩm Châm ngã bệnh đã đưa thuốc qua, bởi vì ngã bệnh nên Thẩm Châm không nhìn thấy, lần này gặp mặt, ánh mắt Thẩm Châm nhìn Cố Tích Hoa đầy ẩn ý. Cố Tích Hoa nhận được thông tin từ ánh mắt của cô nàng Thẩm nào đó, anh bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng người ta còn ở đây anh không tiện nói chuyện, Cố Tích Hoa ký xong mấy phần văn kiện trợ lý đưa tới thì giao lại còn dặn dò vài chuyện về việc nhà cửa, đợi đến lúc chỉ còn lại hai người, Cố Tích Hoa nói: “Cô ấy đã kết hôn.”
Thẩm Châm rất tự nhiên “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Em không hỏi anh giải thích làm gì.” Vẻ mặt kia như là nói thế này “Ai để ý chứ” “Em không ngại đâu” “Chẳng phải là đồng nghiệp thôi à” “Em hiểu”.
Cố Tích Hoa gật đầu: “OK.” Anh cũng chẳng nói gì nữa.
Hai người lái xe đi ăn cơm.
Trên đường.
“Lát nữa đi gặp nhà thiết kế, em hãy nói ra ý kiến của mình.”
“Hừ.”
“Hôm nay đi đâu ăn?”
“Hừ.”
“Em xác định không ngại?”
“Không ngại.”
“Ăn món cay Tứ Xuyên không?”
“Hừ.”
Cố Tích Hoa: “…………”
Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, ánh mắt sâu thẳm của Cố Tích Hoa bay qua.
Thẩm Châm: “Được, tới quán ăn món cay Tứ Xuyên đi. Ăn xong chúng mình đi gặp nhà thiết kế.” Cô ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn, không còn là cô gái kiêu ngạo “hừ” mãi như lúc nãy.
Đèn đỏ + ánh mắt của Cố Tích Hoa = lần gặp thứ hai, ngang ngửa với nửa X nửa O ~o(>_<)o ~
Đối mặt với sự uy hiếp của Cố lưu manh sắc lang, Thẩm Châm chỉ đành cúi đầu dưới thế lực ác bá.
Thực ra Thẩm Châm để ý đến cô trợ lý kia không phải xuất phát từ sự nghen tị của một cô gái với một người đẹp, buồn cười, nếu ngay cả điểm ấy cũng không tin tưởng anh thì hai người còn kết hôn làm chi?!
Lúc ăn cơm, bên cạnh bọn họ là một đôi tình nhân. So với cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của Thẩm Châm và Cố Tích Hoa thì hai người ở bàn kia mới giống một đôi tình nhân hơn. Chẳng hạn như ——
“Ông xã ~ lại đây ~ há mồm ~~”
“A ~~”
“Ăn ngon không?”
“Bà xã đút ăn đương nhiên ngon rồi ~” sau đó hai người dính vào nhau. Sau khi trao đổi nước bọt mặt mày chứa đầy sắc xuân, nam nữ dịu dàng như nước, rúc vào nhau, anh đút em một miếng, em đút anh một miếng, uống nước còn miệng đối miệng…
Lại như là ——
“Ông xã ~”
“Gì thế, bà xã?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi anh ——”
“Dễ thương quá ~”
“Đáng ghét ~”
“Thẹn thùng càng đáng yêu hơn ~”
“Ông xã ~”
“Bà xã ~”
…………
…………………
Thẩm Châm ăn một ngụm canh giá đỗ thiếu chút nữa là sặc sụa. Tôi nói này, hai người có thể suy nghĩ một chút đây là nơi công cộng không hả? ╮(╯▽╰)╭ Nếu muốn chơi thế thì vào khách sạn đi?
Thẩm Châm ở bên cạnh cặp đôi sến súa kia mà run rẩy ăn canh, từ từ, từ từ, coi chừng nghẹn họng…
Cố Tích Hoa cười như không cười nói: “Bà xã?”
Thẩm Châm cầm thìa canh run lẩy bẩy, quá khiếp sợ hồi lâu chưa nói ra lời. Thẩm tiên sinh ngài có thể đừng làm em sợ không ╮(╯▽╰)╭
“Bọn họ kết hôn chưa?” Cố Tích Hoa hỏi.
“Chưa đâu.” Thẩm Châm rất khẳng định về điểm này, chỉ có chưa kết hôn mới gọi “ông xã” “bà xã”, người đã kết hôn khẳng định ngại “ông xã” “bà xã” rất buồn nôn.
“Vậy gọi ‘ông xã’ ‘bà xã’ làm gì?” Cố Tích Hoa nhướng mày.
Thẩm Châm: “…Đây là tình thú.”
Trải qua mấy tháng ở bên nhau, Thẩm Châm rốt cuộc xác định Cố Tích Hoa thật là một người đàn ông truyền thống, hai người kém nhau mười tuổi, khác biệt của mười năm vẫn phải có. Ví dụ như, anh không thích cuộc sống ăn chơi trác táng của nam nữ thanh niên hiện nay, đối với những chuyện không tốt cho sức khoẻ anh chưa bao giờ thích làm. Lại như là, sau khi kết hôn mới có thể làm việc kia, hay như hiện tại anh cho rằng người đã kết hôn mới được gọi “ông xã” “bà xã”…….
“Em cảm thấy đây là tình thú?”
Thẩm Châm mau chóng lắc đầu.
Cố Tích Hoa mỉm cười: “Anh cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Thẩm Châm khuỵu xuống rơi lệ đầy mặt: “Thẩm tiên sinh, anh không biết ‘Cố phu nhân’ to lớn hơn đồ bỏ ‘bà xã’ rất nhiều sao?”
Cố Tích Hoa: “Phu nhân của Cố Nam Thành cũng được gọi là ‘Cố phu nhân’.”
Thẩm Châm: “Em còn có thể là ‘bà xã’ của người khác đấy!”
Trên bàn bầu không khí nhất thời kỳ lạ —— Cố Tích Hoa vừa nhai thịt bò vừa nhìn cô, Thẩm Châm vùi đầu húp canh, trong lòng gào thét —— lụa trắng! Hạc đỉnh hồng! Khảm đao! Chính mày chọn một loại đi! Đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày…….
“Của người khác?” Cố Tích Hoa vẫn vừa ăn vừa nhìn cô, âm thanh trầm thấp, lộ ra một luồng khí lạnh.
Thẩm Châm vội vàng nhích qua, làm ra vẻ tiểu thiếp: “Hoàng thượng, nô tỳ sai rồi.”
“Hừm.”
“Chàng vững như đá tảng, thân thiếp như cỏ lau, cỏ như tơ dai dẻo, đá tảng vững bền lâu*.”
(*) Đoạn này trích từ bài thơ Tiêu Trọng Khanh thê – Đệ nhị đoạn, người dịch: Điệp luyến hoa [nguồn: thivien.net]
“Không dám nhận.”
“Hoàng thượng!” Thẩm Châm ra vẻ nước mắt lã chã, “Chẳng lẽ chàng đã quên Hạ Vũ Hà ở ven hồ Hạ Minh năm đó sao?”
Bàn bên cạnh phun đồ ăn ra, cặp tình nhân sến súa phun cơm lên mặt nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, rồi nghiêng đầu đồng thời nhìn sang Thẩm Châm, bốn con mắt lộ vẻ kinh hoảng —— chị hai, chị không có việc gì chứ?!
Thẩm Châm có cảm giác thích thú báo được thù lớn. Cố Tích Hoa kéo cô vào trong lòng mình: “Gia môn bất hạnh.”
Thẩm Châm: “………”