Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hôm đó, Alpha đến nhà Omega tuy không có chuyện gì, nhưng lại mua rất nhiều đồ nội thất mới cho Omega, không có ngoại lệ, Omega thậm chí không mở cửa cho gã, lần đầu tiên Alpha cảm thấy bất lực.
Về tình cảm, hình như hắn quả thật trì độn hơn người thường một chút.
Lúc trước ánh mắt thỏ nhỏ sáng ngời ôm mình mềm giọng nói thích mình, gã thờ ơ.
Hiện tại trong mắt thỏ nhỏ ý tứ cự tuyệt quá rõ ràng, gã lại có một loại cảm giác vô lực.
Đặc biệt là, khi gã nhiều lần nhìn thấy học sinh trung học trở lại lạnh lùng lướt qua mình vài lần, cảm giác khủng hoảng càng mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Thậm chí, Alpha tận mắt chứng kiến Omega mở cửa cho học sinh trung học, học sinh trung học ở bên trong một thời gian dài, lúc đi ra còn mang theo hộp cơm.
Trong lòng gã phẫn nộ nói không nên lời, nhưng gã cũng chỉ dám nhìn, không dám có động tác dư thừa tiếp theo.
Thỏ con đã đủ chán ghét gã.
Kỳ thật Omega và học sinh trung học cũng không có gì, rất bình thường ở chung, Omega vì lúc trước mình không từ mà biệt nên vẫn luôn mang lòng áy náy, đối xử với học sinh trung học cũng giống như anh trai bình thường đối xử với em trai.
Lúc nấu cơm sẽ làm thêm một người, lúc cậu nấu cơm trong nhà bếp chật hẹp, cậu mang tạp dề màu xanh da trời đang bận rộn nấu nướng, mùi khói dầu lan tràn từ trong bếp đến toàn bộ căn phòng, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, học sinh trung học híp mắt nhìn chằm chằm Omega.
Khi tầm mắt Omega nhìn qua, lại kịp thời dời đi.
Giữa bọn họ không có trao đổi quá nhiều, dù sao cách nhiều năm như vậy không gặp, lúc trước quan hệ có tốt đến mức nào thì hiện tại bọn họ cũng sẽ nhìn nhau không nói gì.
Học sinh trung học vô tình nhìn thấy bức tranh Omega treo, Omega rất có thiên phú, học sinh trung học ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị thu hút.
Omega có hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy bức tranh này, người trong bức tranh là Alpha.
Lúc cậu dọn ra khỏi nhà, cậu không mang theo gì cả, chỉ mang theo bức tranh.
Bức tranh này được vẽ khi thái độ của gã đối với cậu tốt nhất, mặc dù khi đó cậu có vui vẻ cho Alpha xem, Alpha nhìn cũng không thèm nhìn tùy ý ném xuống đất đè ép cậu hôn xuống: “Thỏ con, vẽ tôi làm gì?”
Omega có vẻ hơi chật vật, giải thích: "Tùy tiện, tùy tiện vẽ..."
Khi đó Alpha đè lên cậu lại làm trên thảm một hồi, cho dù thảm là chất liệu tốt, vẫn là đầu gối Omega đỏ lên, từ đầu đến cuối, Alpha. cũng không có đánh giá một chút nào về bức tranh kia.
Bên cạnh Alpha không thể thiếu những người khen ngợi gã, từ nhỏ đến lớn, Alpha đã gặp không biết bao nhiêu Omega muốn dùng bức tranh để thu hút sự chú ý của mình và sau đó leo lên giường, những bức tranh này đối với gã đã sớm tập mãi thành thói quen.
“Vẽ rất đẹp.” Học sinh cao trung nói.
Nghe được lời khen ngợi, mắt thỏ nhỏ sáng lên, bật lên hai cái tai thỏ: “Cảm ơn.”
Ngày hôm sau, Omega tìm thấy một tấm card bị nhét vào tay nắm cửa —— đó là phương thức liên lạc ở một phòng trưng bày.
Omega trước kia cũng nghĩ muốn đi học vẽ, trước đó luôn không có thời gian, Omega cầm tấm card kia, đặt lên bàn.
Học sinh trung học vẫn đến ăn cơm như thường lệ, thỉnh thoảng học sinh trung học cũng sẽ nói cho cậu nghe mấy chuyện trong trường học, Omega mặt mày cong cong, cậu chưa từng đi học, sau khi được Alpha nhặt về đã sớm bị nuôi nhốt ở nhà.
“Ca, anh hẳn là nên đi học vẽ tranh.”
Học sinh trung học nhìn chằm chằm vào Omega, bởi vì là cắt một tấc đầu, lại càng lộ ra nét mặt của học sinh trung học, sống mũi cứng rắn, đường hàm rõ ràng, khóe mắt còn có một nốt ruồi nước mắt.
“A... Không, anh cũng chỉ vẽ tùy tiện thôi.” Omega thu dọn chén đũa, có câu được câu không đáp, học sinh trung học nhìn Omega, đứng dậy cầm chén đũa trong tay cậu đem đi rửa.
Phòng cho thuê rất nhỏ, phòng bếp cũng thế nên chỉ có thể chứa một người, học sinh trung học cao gần một mét chín ở trong phòng bếp cần phải khom lưng cúi đầu.
Omega nhìn học sinh trung học bận rộn trong phòng bếp, hắn xắn tay áo, lộ ra một cánh tay cường tráng.
Omega mím môi, đem cảnh tượng như vậy cùng Alpha lúc trước chồng lên nhau.
Omega và học sinh trung học cũng duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt như vậy, bác sĩ nói, bệnh tình của Omega quả thật tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, đề nghị nên phát triển thêm sở thích để chuyển hướng chú ý.
Không hiểu sao omega lại nhớ tới ngày đó học sinh cấp ba nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: “Ca, anh hẳn là nên đi học vẽ tranh.”
Omega nhìn tiền tiết kiệm của mình, là ngày đó Alpha cho cậu hai thẻ, một là màu sắc cao cấp thẻ vàng đen, một thẻ công nghiệp và thương mại bình thường.
Cậu chỉ lấy thẻ của mình.
Phòng vẽ báo danh đại khái muốn một nửa tiền tiết kiệm của cậu, lúc Omega cắn răng chuẩn bị đi báo, người phụ trách nói cho cậu biết, đã có người trả tiền cho mình rồi.
Omega hơi kinh ngạc, chuyển tiền cho học sinh trung học, gửi tin nhắn.
“Cái phòng tranh, là em có phải không??Anh sẽ chuyển lại cho em.”
Học sinh trung học không trả lời ngay lập tức, có lẽ là đang trong lớp, chờ đợi cho Omega trở về nhà trước khi nhìn thấy học sinh trung học trả lại chuyển khoản.
“Không cần.”
“Cần, em còn chưa trưởng thành, anh là ca ca em.”
“Em đã lớn rồi.” Khi một học sinh trung học gửi tin nhắn, hắn còn đang muốn nói và giải thích ý nghĩa trong những từ ngắn đó.
“Của em là của anh.”
Omega nhìn tin nhắn nhảy lên, tim đập nhanh hơn một chút.