Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đầu tiên ở nhà chồng, vì đám cưới quá mệt. Nên Mộc Thanh Anh và Thẩm Phong không kiêng dè mà đánh thẳng một giấc đến mười giờ sáng.
Mộc Thanh Anh tỉnh dậy, căn phòng xa hoa đập vào mắt khiến cô có chút không quen. Vừa tỉnh táo một chút, lại bị tiếng gõ cửa làm ồn.
Cô vén chăn bước ra mở cửa.
Cạch
Mộc Thanh Anh giật bắn người vì bị một ly nước lạnh dội thẳng vào mặt. Cô lập tức tỉnh ngủ nhìn lấy hai người y hệt nhau trước mặt mình.
Là hai chị em song sinh truyền thuyết của Thẩm Gia sao? Một đứa tung một đứa hứng, là Thẩm Quyên và Thẩm Linh Linh.
- Ôi, chào mừng chị dâu nha. Quà chào đón của tụi em, chị thấy thích không?
Một đứa lên tiếng, ngay sau đó đứa còn lại liền nói.
- Ở đây, chị sẽ gặp em dài dài, tập làm quen đi. Xin giới thiệu với chị dâu mới, em là Thẩm Quyên.
Mộc Thanh Anh trố mắt nhìn hai đứa nhóc mới lớn ngỗ nghịch trước mặt mình. Thẩm Quyên là con bé chị lớn, có nốt rùi ngay cổ, con bé còn lại là Thẩm Linh Linh, không có nốt rùi.
- Tụi em sao có thể vô phép tắt như vậy?
Mộc Thanh Anh nổi cáu lên, cô chau mày hỏi.
Thẩm Linh Linh nghênh mặt đáp
- Vô phép tắt gì chứ? Luật trong nhà này xưa giờ vốn là vậy, nhìn chị không có tí nhan sắc nào, không hiểu sao anh Thẩm Phong có thể lấy một bà già xấu xí như vậy?
Câu nói của Thẩm Linh Linh lọt vào tai cô vô cùng khó nghe, hai đứa chị em song sinh này là hai đứa con gái của cậu anh. Thẩm Phong cũng từng đề cập đến cho cô nghe, nhưng không nghĩ tụi nó lại ngỗ nghịch đến mức độ này.
- Sao người em ướt nhem vậy?
Thẩm Phong từ phía sau đi đến, hàng chân mày cau chặt lại. Nhìn thôi cũng biết chuyện gì vừa xảy ra rồi.
- Anh Phong, tụi em chỉ là chào đón ch..
Thẩm Quyên chưa nói hết câu, đã bị anh quát lớn.
- Câm miệng!!
Cả hai đứa đều nín bặt, nhanh chóng sợ hãi. Thẩm Phong nổi điên rồi.
Mọi người nghe ồn ào cũng chạy lên, người Mộc Thanh Anh ướt nhẹp, hai chị em song sinh Quyên Linh cũng đứng im thin thít. Nhìn sắc mặt Thẩm Phong không tốt, mọi người đã đoán được phần nào là hai đứa nhóc này lại gây chuyện rồi!
Ông cụ Thẩm liền bước đến lên tiếng
- Chuyện gì vậy?
- Ông nội, anh..anh Phong
Thẩm Linh Linh sợ hãi đi đến phía sau lưng ông cụ đứng.
Thẩm Phong chỉ đẩy Mộc Thanh Anh ra sau lưng mình, trực tiếp nói.
- Thẩm Linh Linh và Thẩm Quyên từ bây giờ con sẽ dạy dỗ, ai dám can thiệp đừng trách.
Anh nghiêm túc nói, ánh mắt không có lấy một tia ấm áp nhìn những người trước mặt.
Thẩm Quyên và Thẩm Linh Linh nghe như sét đánh ngang tai, liền muốn cầu cứu ông cụ Thẩm, nhưng nhìn anh ra sức bảo vệ Mộc Thanh Anh, ông cũng đoán được sẽ không thay đổi được quyết định.
Thẩm Phu Nhân chỉ biết im lặng, bà không can thiệp vì bà biết có nói cũng sẽ không xoay chuyển được tình thế.
Rầm
Cánh cửa phòng đóng mạnh vào tạo nên một tiếng cực lớn.
Thẩm Phong nhẹ nhàng nói
- Em thay đồ đi, chút nữa chúng ta về nhà riêng. Không cần phải ở đây!
Mộc Thanh Anh chỉ nhìn anh rồi gật đầu, cho tiền để ở đây thì cho dù một giây một phút cô cũng không dám ở. Huống hồ gì vừa rồi lại bị hai chị em song sinh Thẩm Quyên và Thẩm Linh Linh làm một trận thất kinh hồn vía
...
Hai chiếc va li to tướng được Thẩm Phong xách xuống phòng khách, đa số là quần áo của Mộc Thanh Anh.
Cả nhà thấy anh tay xách tay cầm liền thắc mắc, không lẽ vừa cưới mà lại đi tuần trăng mật sớm như vậy sao?
- Con định đi đâu hả?
Ba anh lên tiếng hỏi, Mộc Thanh Anh không dám trả lời, chỉ nép sau lưng anh.
- Tụi con sẽ về nhà riêng, con không muốn ở đây
Thẩm Phong đút tay vào túi quần nói, ánh mắt sắc bén lướt qua hai chị em song sinh đang ngồi ở phòng khách.
- Còn nữa, có ai ý kiến về việc Thẩm Quyên và Linh Linh không?
Anh chau mày hỏi, nhìn các bậc tiền bối trước mặt.
Chẳng ai lên tiếng, chỉ có những tiếng thở nặng nề của mọi người.
Mộc Thanh Anh thấy tình hình căng thẳng, liền kéo tay áo sơ mi của anh.
Thẩm Phong cuối đầu nhìn cô.
- Thẩm Phong
Mộc Thanh Anh nhỏ giọng nói
- Hửm?
- Hay anh bỏ qua cho hai đứa nó được không? Dù gì chúng cũng biết lỗi rồi
Thẩm Phong nghe cô nói, anh chỉ cười khẩy một cái, sau đó trả lời
- Tụi nó mà biết lỗi thì không đến lượt em nói
Anh nắm chặt bàn tay đang lạnh ngắt của cô. Thẩm Phong hiểu cô đang sợ vì đứng trước nhiều người, tất cả ánh mắt họ dành cho cô đều không mấy tốt đẹp, vì họ biết chuyện Mộc Thanh Anh có thai trước khi cưới.
Ngay sau đó, một người đàn bà trung niên ngang tuổi mẹ anh đứng lên, thái độ lòi lõm phát ngôn.
- Tụi nó có được tha hay không, thì cũng không cần cháu dâu thảo mai lên tiếng giải vây dùm
Người này là cô của anh, là mẹ của hai đứa nghịch ngợm kia.
Bà ta đi đến trước mặt cô. Mộc Thanh Anh siết chặt tay, cô bước đến nói.
- Thưa cô, con có ý tốt. Nhưng nếu cô không nhận vậy thì con xin rút lại lời nói, cô không cần phải nói con thảo mai như vậy.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Phong nhìn thấy Mộc Thanh Anh bật lại người khác, chỉ là lần này anh thấy cô rất uất ức.
Diệm Cầm nghe đứa cháu dâu này nói, khuôn mặt đỏ bừng lên, lồng ngực phập phồng.
Cánh tay vung lên, miệng hét thật lớn.
- Con nhỏ hỗn láo
Bụp
Cánh tay chỉ còn cách gò má của cô vài xăng ti mét, thì đã bị giữ chặt lại.
Thẩm Phong siết chặt rồi hất cánh tay bà ta sang một bên.
Tất cả mọi người đều đi đến can ngăn, Thẩm Phu Nhân nhìn thấy một màn này liền muốn nổi cáu lên.
- Nếu cô dám đụng đến vợ tôi, đừng trách sao tôi không nể mặt người trong gia đình.
Anh nói xong liền kéo tay Mộc Thanh Anh rời đi, hành lí được người làm đem theo ra ngoài xe.
Ông cụ Thẩm thấy anh vừa khuất bóng liền nói
- Tôi đã dặn anh chị đừng động vào nó, anh chị là không nghe tôi? Thẩm Quyên và Linh Linh lên tầng gặp ông!
Lời nói của ông như mệnh lệnh được truyền xuống, hai con bé đã thấy được hậu quả càng lúc càng nghiêm trọng rồi, huống hồ gì Diệm Cầm vừa gây chuyện với Thẩm Phong.