Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày Hứa Thư trở về Nam Chiếu là vào buổi chiều, vài tiếng trước cô có gửi tin nhắn cho Thẩm Từ Sinh, nhưng người bên kia vẫn chưa trả lời.
Cô nghĩ có thể anh đang bận, nên không để ý đên điện thoại.
Khoảng năm giờ chiều, gió thổi vẫn còn chứa hơi nóng.
Hứa Thư gọi cho Thẩm Từ Sinh rồi bắt một chiếc taxi ở ngã tư, chiếc taxi đến trước khi cuộc gọi được kết nối."
Cô gái, cô muốn đi đâu vậy?"
Hứa Thư: "
Thanh Thủy."
Cuộc gọi bị cúp một giây trước khi Thẩm Từ Sinh bắt máy.
Hứa Thư đặt điện thoại di động trở lại trong túi, đột nhiên nói: "
Bác tài, vui lòng chở tôi đến tòa nhà Vantage."*Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, Thẩm Từ Sinh không nói một lời quay lưng về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng hết sức lãnh đạm.
Hai người im lặng, Ninh Ý chậm rãi đứng lên, không vội vàng đi đến bên cạnh anh, mà nhẹ giọng nói: “A Sinh, em còn tưởng khi anh trở về nhìn thấy em anh nhất định sẽ rất vui.”
Thẩm Từ Sinh cười: "
Vậy à."
Từ lúc đến đây đến bây giờ, Thẩm Từ Sinh không nói quá năm từ, Ninh Ý cũng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của anh, trong lòng có chút khó chịu.Đặc biệt là sau khi biết anh đã có bạn gái.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Ninh Ý vươn tay nắm lấy cánh tay anh.
Thẩm Từ Sinh bình tĩnh né tránh, “Cô muốn nói gì?”"
Em rời đi..."
“Lúc đầu tôi đã không quan tâm đến lý do cô rời đi.” Thẩm Từ Sinh thẳng thừng cắt ngang lời cô ta, anh bây giờ đã cho Ninh Ý mặt mũi lắm rồi, “Bây giờ cô tới tìm tôi làm gì?”
Vì cái gì chứ... Ninh Ý chua xót, cô ta biết trả lời sao đây."
A Sinh, mặc kệ anh có tin hay không, thì sau khi rời đi, em rất nhớ anh."
“Nhớ tôi?” Thẩm Từ Sinh cười lạnh một tiếng: “Cô nói lời này không thấy rất buồn cười sao?”
Hai mắt Ninh Ý đỏ hoe nhìn anh, gằn từng chữ nói: “Có phải là vì bạn gái của anh nên bây giờ anh mới đối xử với em như vậy không?”"
Có phải hay không, liên quan gì đến cô.""
A Sinh, anh vẫn luôn cứng rắn như vậy."
“Ninh Ý.” Đầu lưỡi của Thẩm Từ Sinh chóng lên má trong, anh bây giờ rất muốn chửi thề, nhưng lời tới miệng lại thành: “Đừng nghĩ anh vô tình vô nghĩa, lúc cô rời đi có nghĩ tới tôi không?”
Khóe miệng Nính Ý mấp máy.
“Nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Từ Sinh cao giọng một cái, nhìn thẳng vào cô ta, không cho cô ta nói dối nữa lời.
Ninh Ý nắm chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Xung quanh yên tĩnh như tro tàn, giống như trở lại ngày Thẩm Từ Sinh tỏ tình với cô ta nhiều năm trước, cô ta không đáp lại anh, lúc đó cũng yên tĩnh như bây giờ.
“Bọn họ nói,” Ninh Ý nhẹ giọng nói, “Cô gái đó có chút giống em.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng động, hai người nhìn sang, là Hứa Thư.
Vừa nhìn thấy Ninh Ý, Hứa Thư như chết lặng.
Thảo nào, chẳng trách khi đó Thẩm Từ Sinh lại để mắt đến cô.
Khuôn mặt của hai người cực kỳ giống nhau, ngay cả hốc mắt đỏ hoe cũng giống như được sao chép lại vậy.
“Thư Thư.” Thẩm Từ Sinh tỉnh táo lại, muốn đi qua giải thích, nhưng Hữa Thư đã đi mất.
Cô đi rất nhanh, dưới chân như có gió thổi, nếu không có nhiều người như vậy ở đây, cô nhất định sẽ chạy đi thật nhanh.
Thẩm Từ Sinh lao ra khỏi cửa, cố gắng đuổi theo cô, nhưng không may Hứa Thư đã vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Hai im lặng nhìn nhau.
Họ nhìn thoáng qua nhau, nhưng lại khác với nhìn thoáng qua của trước đây.
Lúc này Thẩm Từ Sinh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Anh chắc chắn Hứa Thư đã nghe thấy những gì Ninh Ý nói, "
Cô gái đó trông rất giống em".
Anh tuyệt vọng nhấn nút thang máy chỉ mong nó có thể dừng lại.
Mọi chuyện đều trở nên vô nghĩ, khi Thẩm Từ Sinh xuống tầng dưới, Hứa Thư đã rời đi.*Thẩm Từ Sinh lái xe đến ngôi nhà mà Hứa Thư thuê, trên đường đến đây anh liên tục gọi cho cô.
Nhưng đầu bên kia của điện thoại luôn là câu "
Xin lỗi, số máy vừa gọi hiện đã khóa máy, vui lòng gọi lại sau."
Sau khi đến nơi, anh bấm chuông cửa không biết mệt mỏi, nhưng lại không ai trả lời.
Hứa Thư chắc chắn anh sẽ đến, nên cô không về nhà mà đi tìm Triệu Niên Niên.
Hôm nay Triệu Niên Niên tình cờ được nghỉ làm, cô ấy thấy Hứa Thư đang ngồi trên chiếc ghế dài ngay công viên.
“Hứa Thư?” Trong lời nói không giấu được kinh ngạc, “Sao cậu lại tới đây, tan làm rồi sao?”
Hứa Thư đứng lên, "
Mình không đi làm, mình đã xin nghỉ mấy ngày rồi."
Triệu Niên Niên không hỏi thêm gì nữa, vui vẻ kéo cô lên nhà, vừa đi vừa hỏi: "
Chuyện gì xảy ra vậy, mình thấy em hình như không vui lắm."
Hứa Thư gật đầu, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu."
Chuyện gì vậy?"
“Đi lên trước đi.” Hứa Thư đáp.
Căn nhà Triệu Niên Niên thuê không quá lớn, hai người ở thì hơi chật.
Trên bàn trong phòng khách vương vãi đồ ăn vặt, Triệu Niên Niên từ phòng bếp đi ra, trên tay còn cầm thêm một ly nước trái cây."
Nói cho mình biết đi."
Hứa Thư cầm lấy ly nước trái cây, uống từng ngụm nhỏ."
Cậu cãi nhau với sếp Thẩm à?"
Hứa Thư dừng lại, đặt nước trái cây trở lại bàn, sau đó nói: "
Không phải cãi nhau.""
Vậy thì là chuyện gì?""
Niên Niên, cậu có còn nhớ bức ảnh chúng ta từng nhìn thấy trên tập chí không?"
Triệu Niên Niên ngay lập tức nhớ ra, khi đó cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô gái trong bức ảnh đó rất giống với Hứa Thư.
“Nhớ kỹ.” Đầu óc Triệu Niên Niên đang chạy hết tốc lực, “Không phải… cô gái đoz với Thẩm tổng?”
“Hai người bọn họ quen nhau từ lâu rồi.” Hứa Thư nói, “Anh Thẩm rất yêu cô ấy.”
“Cho nên…” Triệu Niên Niên vô thức mở to mắt."
Bây giờ cô ấy đã trở về rồi."
Triệu Niên Niên nuốt nước miếng, "
Cậu gặp rồi?"
Hứa Thư chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: "
Mình thấy rồi, mới mấy tiếng trước." Cô dừng một chút, đột nhiên hỏi: "
Mình và cô gái đó giống nhau đúng là rất trùng hợp phải khônh?"
Triệu Niên Niên nhìn cô, nhíu mày thành chữ "
Xuyên", cô ấy há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Hình như, cô ấy đã hiểu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó, cô ấy đã cảm thấy rất thích thú.
Chỉ là... Triệu Niên Niên lúc đó không nghĩ nhiều đã trực tiếp nói ra, dù sao lúc đó cô ấy cũng không ngờ đến chuyện hiện tại.
“Có lẽ là hiểu lầm thì sao?” Triệu Niên Niên nghẹn lời.
Hứa Thư cụp mí mắt, khóe miệng kéo lên rất nhẹ.
“Niên Niên.” Cô thản nhiên nói, “Nếu… nếu mình nói…”
Hứa Thư hồi lâu vẫn không nói ra những từ phía sau, Triệu Niên Niên hỏi: "
Cậu muốn nói gì?"
Nếu cô nói, cô đã biết mọi chuyện từ lâu.
Từ lúc anh theo đuổi cô, đến chuyện cô đồng ý làm bạn gái anh, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát cùng kế hoạch của cô.
“Không có gì.” Hứa Thư hồi phục lại tinh thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt không tiêu cự mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ một lúc, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu thay đổi, những đám mây đen bao trùm thành phố cùng gió mạnh.
Di động của Triệu Niên Niên đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Là một dãy số lạ, là số của Nam Chiếu.
Cô ấy không nghĩ nhiều mà trực tiếp nhận điện thoại."
Xin chào?"
“Hứa Thư có ở chỗ cô không?” Giọng nói lạnh lùng trầm trầm vang lên.