Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện hút thuốc lá không bàn tới nữa.
Từ khi hai bên thấu hiểu tâm ý của nhau, tựa như cũng không có tiến triển gì vượt bậc.
Dịch Phong Từ không vội, từ khi buộc dây tơ hồng lên tay cậu thì không thúc giục nữa.
Chớp mắt đã tới cuối tháng mười.
Tề Lễ Ngôn xem kịch bản xong hiếm khi không bắt bẻ, tuần trước đã tới đoàn kịch cùng mọi người luyện tập.
Lúc này Thẩm Nam Tinh dự định gọi cho Úc Lam, hỏi bà có cái nhìn thế nào với tình yêu đồng tính. Úc Lam và Thẩm Trọng Bách lang bạt nhiều năm, thông hiểu nhiều điều, tiếp thu những cái mới cũng nhanh, cảm thấy đồng tính cũng không có vấn đề gì, chọn người mình thích là được, không cần để ý ánh mắt người khác.
Còn tò mò hỏi có phải trong đoàn kịch có vũ công nam nào theo đuổi cậu không? Bà trêu một câu, nếu cậu thật sự thích thì mẹ sẽ cố ủng hộ một chút.
Nếu chỉ có thế thì có lẽ Thẩm Nam Tinh sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên nhưng Úc Lam lại bồi thêm một câu: “Con thích đàn ông cũng không sao hết, dù sao trong nhà còn có anh trai, nó nhất định muốn thành gia lập nghiệp.”
Chuyện thành gia lập nghiệp cũng không phải thiết yếu nhưng cũng là một loại mong đợi của ba mẹ với tương lai của con cái. Có lẽ trong mắt họ, một người có gia đình, có sự nghiệp mới tính là thật sự hạnh phúc, một mình chung quy là cô đơn tịch mịch, loại sự tình tình này nếu xét trên người khác thì không quá rõ ràng nhưng Dịch Phong Từ mất ba mẹ từ nhỏ, đã không có gia đình thuộc về mình nên Úc Lam muốn anh trải qua viên mãn một chút, để đền bù những thiếu hụt trong quá khứ.
Thậm chí qua điện thoại còn hỏi thăm trong đoàn kịch có bạn nữ nào đáng yêu không, nếu cảm thấy thích hợp thì giới thiệu cho Dịch Phong Từ làm quen.
Thẩm Nam Tinh nghe Úc Lam phấn chấn giúp Dịch Phong Từ giới thiệu đối tượng, vốn định cúp máy sớm thì lại nghe Úc Lam cẩn thận hỏi: “Con trai, con không phải thật sự thích đàn ông chứ?”
Quả nhiên, ngoài miệng nói ủng hộ, trong lòng vẫn căng thẳng.
Thẩm Nam Tinh nói gần nói xa chuyển chủ đề rồi lấy cớ có việc, vội vàng cúp điện thoại.
Mùa đông năm nay có lẽ sẽ rất lạnh giá, mùa thu còn chưa qua, nhiệt độ đã hạ xuống mười độ.
Hơn nữa dạo này mưa thu kéo dài, xen lẫn trong những giọt mưa là băng vụn, lạnh đến nỗi Thẩm Nam Tinh hận không thể đi đôi ủng đi tuyết và mặc áo lông vũ thật dày.
Ba rưỡi chiều.
Tề Lễ Ngôn mặc áo da khoan thai tới muộn, thời gian luyện tập của đoàn kịch là mười giờ, từ khi nhận kịch bản xác nhận tham gia luyện tập, mỗi ngày y đều đến muộn ít nhất ba giờ, vội vàng lộ cái mặt rồi lại rời đi trước bốn năm giờ.
Vội vàng đến nỗi quần áo còn chưa kịp thay, cũng không biết rốt cuộc y tới đây làm gì.
Hôm nay thì đã tới từ lâu nhưng không đi vào việc chính mà chỉ lo vênh mặt hất hàm sai khiến nữ chính.
Nữ chính lần này chính là chị Uyển lần trước có chiếc đàn tranh bị hỏng.
Chị Uyển lớn hơn Thẩm Nam Tinh hai tháng, là một trụ cột chân chính của đoàn kịch Hoa Tây, không chỉ múa đẹp mà còn biết đàn, tướng mạo tuy không xuất sắc như Khương Đình Đình nhưng dịu dàng thanh thoát, vô cùng đẹp.
Thẩm Nam Tinh đang đứng ở lối vào phía sau sân khấu để giảng giải động tác cho Tiểu Ngư và nhóm múa.
Đột nhiên một tiếng “choang” giòn tan vang lên, tựa như tiếng thủy tinh rơi xuống sàn.
Thẩm Nam Tinh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tề Lễ Ngôn đang đứng giữa sân khấu, quát mắng: “Trình độ của cô rốt cuộc là như nào mà lại được múa vai nữ chính thế? Thật sự không phải đi cửa sau ư? Muốn năng lượng không có năng lượng, muốn cảm tình không có cảm tình, không múa được thì đừng ở chỗ này làm lãng phí thời hian, nhân lúc còn sớm thì đổi người đi!”
Giữa sân khấu chỉ có y và chị Uyển, chị Uyển mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, mang một đôi giày múa ba lê, Tề Lễ Ngôn vừa đánh vỡ một cái ly, thủy tinh vương vãi khắp nơi, thậm chí có vài miếng suýt quẹt qua chân chị Uyển.
Chị Uyển rõ ràng bị tính tình ác liệt xảy đến bất thình lình của y dọa sợ, còn chưa mở miệng thì cả đoàn kịch dẫn dầu là Thẩm Nam Tinh đã chạy tới.
Trong giới này vũ công nam đã ít, hôm nay ngoại trừ Thẩm Nam Tinh thì không có quá bốn người, còn lại là mấy người mới, nhỏ tuổi hơn Thẩm Nam Tinh.
Tề Lễ Ngôn nhìn mọi người tới che trước người chị Uyển, càng không vui, nói với Thẩm Nam Tinh đứng gần nhất: “Sao nào? Tôi và cộng sự đang bàn về động tác, mấy người tới đây bao quanh là có ý gì?”
Thẩm Nam Tinh nhìn mảnh thủy tinh đầy đất, bảo mọi người lùi lại, chỉ có cậu có thể nói với Tề Lễ Ngôn vài câu: “Bàn chuyện bình thường không cần dùng tới bạo lực, có cái gì không thể từ từ nói?”
Tâm trạng Tề Lễ Ngôn vốn đã không tốt, đang muốn tìm người trút giận, mỉm cười: “Bạo lực? Tôi sử dụng bạo lực à? Tôi động thủ đánh cô ta ư? Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng!”
Thẩm Nam Tinh lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy người vô lý ngang ngược như thế, tính tình cũng nổi lên, cau mày: “Bạo lực không chỉ là động thủ đánh người, trạng thái hiện tại của anh không thích hợp tập luyện, hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút, ra hậu trường nghỉ ngơi một lát.”
“Cậu là ai? Còn dám đuổi tôi đi?”
“Tôi không đuổi anh đi, chỉ bảo anh ra hậu trường nghỉ ngơi một lát.”
“Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời cậu? Đừng tưởng cậu là biên đạo mà tôi phải làm theo động tác cậu aaa…”
Tề Lễ Ngôn vừa muốn giơ tay nắm vạt áo Thẩm Nam Tinh thì cả người chợt bắn lên như dẫm phải đinh, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Thẩm Nam Tinh hoảng sợ, cẩn thận nhìn lại mới nhận ra không phải đinh mà là một mảnh thủy tinh, miếng thủy tinh kia vừa đâm vào bàn chân y, máu tươi lập tức chảy ròng ròng, dọa các cô gái trên sân khấu đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Lúc này chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện khắc khẩu vừa rồi, trợ lý của Tề Lễ Ngôn vội lên sân khấu gọi cứu hộ, Thẩm Nam Tinh vốn định bước lên giúp trợ lý nâng Tề Lễ Ngôn sang một bên thì lại nhận được một cái liếc sắc lẻm của y, như thể đổ tất cả rắc rối lên đầu cậu.
“Bệnh tâm thần.”
Tề Lễ Ngôn đi rồi Tiểu Ngư mới đỡ chị Uyển thầm mắng một câu.
Thẩm Nam Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, trước hết bảo mọi người chú ý dưới chân rồi bảo nhân viên vệ sinh cầm chổi tới dọn dẹp, sau đó kéo ghế dựa đạo cụ tới để chị Uyển ngồi, rót cho cô một cốc nước.
Thẩm Nam Tinh xử lý mọi chuyện có trật tự, lúc đầu bảo mọi người ai bận gì thì cứ tiếp tục làm sau lại lo lắng cho chị Uyển nên đứng bên cạnh an ủi vài câu.
Trang phục múa màu đen khiến cậu càng thêm cao gầy, đứng dưới ánh đèn giữa sân khấu vô cùng hấp dẫn sự chú ý.
Dịch Phong Từ đứng dưới sân khấu nhìn hồi lâu, dạo này mỗi ngày anh đều tới đón Thẩm Nam Tinh tan làm, miễn cho cậu lại miên man suy nghĩ đến quên cả về nhà. Lúc Tề Lễ Ngôn làm loạn anh mới tiến vào, vốn định lên hỗ trợ nhưng nhìn Thẩm Nam Tinh anh dũng đứng trước che một đám người phía sau thì bước chân chậm lại.
Người nào đó còn bảo mình nhát gan, nhưng mỗi lần gặp chuyện bất bình lại luôn là người xông ra đầu tiên.
Nào là mèo, nào là anh, nào là đồng nghiệp, nào là người xa lạ gặp trên đường.
Thẩm Nam Tinh bận rộn xong thì nhảy xuống sân khấu, thấy Dịch Phong Từ đang chờ thì hớn hở chạy tới, vốn định vào phòng vũ đạo lấy đồ rồi về nhà nhưng chưa ra khỏi cửa phòng diễn tập đã bị kéo ra sau đống dụng cụ lộn xộn. Những dụng cụ này đều là loa và đài đã lâu không sử dụng, chúng xếp chồng lên nhau cao hơn hẳn hai người, vừa đủ khuất tầm nhìn của người khác.
Thẩm Nam Tinh không hiểu Dịch Phong Từ muốn làm gì, mặt đối mặt với anh trong không gian nhỏ hẹp, thì thầm: “Sao thế?”
Dịch Phong Từ không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cậu, không phân trần mà trực tiếp hôn xuống.
Tuy chưa chính thức xác định quan hệ như hành vi hôn môi giữa bọn họ đã được xem là ngầm đồng ý.
Thẩm Nam Tinh chưa từng yêu đương, nụ hôn đầu cũng mất trong sự bối rối, tình yêu trong mắt cậu hẳn là bắt đầu từ nắm tay, ôm rồi mới đến hôn môi, kết quả đụng phải Dịch Phong Từ, ngay cả quan hệ chính thức còn chưa thành lập thì đã bị anh cạy đôi môi năm lần bảy lượt, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau.
Hô hấp nặng nề truyền ra, khóe môi Thẩm Nam Tinh đỏ bừng, cằm đặt trên vai anh, vỗ lưng anh.
Cậu cứ cảm thấy hôm nay anh là lạ, ôm cậu rất chặt như thể muốn giam cậu vào lòng.
“Rốt cuộc sao thế?” Thẩm Nam Tinh thầm thì, lúc này cậu đã bất chấp thẹn thùng, nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy gáy anh.
Dịch Phong Từ vẫn không nói gì, hồi lâu sau mới hỏi: “Thẩm Nam Tinh, nếu anh không phải kẻ yếu.”
“Liệu em còn ở bên cạnh anh không?”
“Kẻ yếu?” Thẩm Nam Tinh nhúc nhích vòng eo tưởng như sắp bị anh ôm đứt, hô hấp không thuận đáp: “Anh yếu lắm à? Anh ôm chặt đến mức sắp đứt luôn rồi kìa, anh có thấy kẻ yếu nào lực tay lớn như thế chưa?”
Dịch Phong Từ bật cười, nới lỏng tay một chút, từ trên vai cậu ngẩng dậy, “Anh bị thương.”
Thẩm Nam Tinh vội hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Dịch Phong Từ thấy cậu để ý, tâm trạng tốt hơn một chút, vươn một ngón tay dựng trước mặt cậu.
Thẩm Nam Tinh đối diện với ngón tay thẳng tắp kia hồi lâu, nhìn chăm chú mà vẫn không phát hiện ra chỗ nào bất thường, cho đến khi Dịch Phong Từ lấy điện thoại ra mở đèn pin, chiếu vào một điểm màu đỏ nói: “Đây này.”
Thẩm Nam Tinh nhìn vào điểm màu đỏ kia rồi nâng mắt, hỏi: “Làm sao mà bị?”
Dịch Phong Từ: “Hôm qua tỉa mấy bông hoa trên ban công, bất cẩn bị đâm.”
Thẩm Nam Tinh lại nhìn điểm đỏ nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy kia, hỏi: “Đau không?”
Dịch Phong Từ gật đầu, tự đưa ngón tay tới bên miệng cậu, “Rất đau.”
“Em không thổi mau thì nó lành mất.”
~Hết chương 32~