Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghỉ ngơi chừng một giờ đồng hồ, Trần Cảnh lại đi tìm hiểu xung quanh, trước khi luyện tập cậu cần một chỗ ở và kiếm được nguồn thức ăn trước đã, dù sao lượng thức ăn cậu mang theo đã không còn lại bao nhiêu cả.Mất thêm nửa ngày nữa, Trần Cảnh mới tìm được một chỗ ở thích hợp.
Đó là một căn nhà nhỏ bên cạnh một thác nước lớn, tòa nhà có hai tầng với vài phòng nhỏ, tuy đã cũ nát và phủ bụi nhiều năm nhưng có lẽ do chất liệu làm khá tốt nên vẫn chưa bị sụp đổ, chỉ cần dọn dẹp qua một chút là có thể ở được.Dù là thiếu chủ của gia tộc lớn nhưng Trần Cảnh cũng không phải loại công tử bột, mâý tháng qua cậu đã sớm quen với việc màn trời chiếu đất, hoàn cảnh ở căn nhà này không là gì đối với cậu.
Điều quan trọng là căn nhà nằm gần nguồn nước, xung quanh lại mọc rất nhiều cây dại có thể ăn được.Như vậy là mấy vấn đề ăn, ở , ngủ nghỉ đã được giải quyết.
Sáng hôm sau, qua một đêm nghỉ ngơi Trần Cảnh đã hoàn toàn khôi phục thể lực và tinh thần, cậu bắt đầu quá trình tập luyện để vượt ải.Vì đây là nới xuất phát nên cũng không có giới hạn thời gian, nhưng thường sẽ lấy mốc thời gian sáu tháng làm chuẩn.
Nhưng dĩ nhiên Trần Cảnh không muốn kéo dài tới tận sáu tháng, nếu chỗ nào cũng kéo dài như vậy thì biết tới khi nào mới có thể thoát ra khỏi đây.Mục tiêu cậu đặt ra cho bản thân là hai tháng, bởi lẽ Trần Cảnh khá tự tin về thực lực của mình.
Theo như chỉ dẫn trên bia đá, bài luyện tập đầu tiên chính là cảm nhận.
Khu tập luyện là một khoảng vườn rộng, trong đó có hàng chục gốc cây tùng to lớn.Bài tập cũng không phức tạp, đứng dưới một gốc tùng bất kỳ, không sử dụng mắt, chỉ bằng những giác quan còn lại, bắt những chiếc lá tùng rơi từ trên cây xuống.
Trong một giờ bắt đủ mười lá là được.Trần Cảnh quan sát cả khu vườn rộng, mỗi gốc tùng ở đây đều cao tới ba, bốn mươi mét, thân cây to lớn, từng tàn lá xum xuê, xanh mướt phía trên cao.
Loại tùng này hình như là tùng la hán, bởi thấp thoáng trên các cành cây Trần Cảnh thấy những quả thông màu nâu có hình như nhưng vị la hán trong các ngôi đình, chùa.Những chiếc là của chúng khá nhỏ, chỉ dài cỡ ba, bốn phân, chỉ to cỡ bốn, năm li.
Nếu rơi từ độ cao hơn chục mét xuống, dù nhìn bằng mắt cũng khó bắt được chứ nói gì đến không dùng mắt.Mới nghe qua thì có vẻ nội dung tập luyện cũng không có gì khó nhưng khi nghĩ kỹ mới thấy không dễ ăn chút nào.
Nhưng Trần Cảnh cũng không quá lo lắng, tinh thần lực của cậu đã tién bộ rất nhiều từ sau khi tu luyện công pháp mà cha cậu đưa cho, vừa hay lấy nơi đây làm chỗ luyện tập.Mỗi gốc cây tùng ở đây dường như có một khu vực riêng biệt, tạm coi như là lãnh thổ riêng của chúng.
Lấy thân cây làm tâm thì phạm vi khoảng ba mươi mét quanh đó đều thuộc lãnh thổ của cây đó.Sở dĩ Trần Cảnh biết như vậy bởi lẽ lá rụng dưới đất rất nhiều nhưng sẽ xuất hiện những khoảng đất không mà ở đó không hề có một chiếc là nào.
Lá rụng dưới mỗi gốc cây cũng đều trong một phạm vi hình tròn cỡ ba mươi mét quanh thân cây.Bước vào một gốc cây gần nhất, tán cây vốn im lặng bỗng nhiên chuyển động như thể có một cơn gió thổi qua.
Trần cảnh cũng tự nhiên sinh ra một ảo giác, cả cái cây như thể “sống lại” vậy.Mà rất nhanh sau đó, những chiếc lá cây đầu tiên bắt đầu tự động rơi xuống.
Trần Cảnh cũng không vội vàng nhắm mắt ngay, cậu cần tập làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước đã.
Thấy một chiếc lá đang rời từ phiến cây gần nhất xuống đất, khoảng cách tới chỗ rơi khoảng chừng mười năm mét.Mau chóng kết ấn để cơ thể tràn ngập khí, hai chân lại bước vào tư thế quen thuộc của phi vân bộ.
Bộ pháp này cậu đã luyện rất thuần thục, hiện giờ có thể thi triển các bước một cách tự nhiên, Trần Cảnh tự tin mình sẽ thành công ngay lần đầu.Trần Cảnh lấy đà, thân hình vọt mạnh về phía chiếc lá đang rơi.
Cậu di chuyển đến đâu, lá cây trên mặt đất xung quanh bị hất văng ra đến đó.
Mắt thấy chiếc lá đã rơi cách mặt đất chỉ cỡ hai mét, Trần Cảnh chân phải đạp mạnh xuống đất, cả người nhảy mạnh về phía trước, tay phải vươn ra chộp về phía chiếc lá.Nhưng khi bàn tay chỉ cách chiếc lá một chút, gió sinh ra từ sự di chuyển của cơ thể và bàn tay cậu đã vô tình đẩy chiếc lá bay lệch quỹ đạo ban đầu, tay cậu vồ hụt vào khoảng không, còn chiếc lá thì lại đã rơi xuống đất ở vị trí khác.Tiếp đất sau cú nhảy, Trần Cảnh nhìn về phía chiếc lá đang nằm dưới đất.
Cậu chợt hiểu, việc này khó khơn so với suy nghĩ của cậu rất nhiều.
Liên tiếp thử thêm gần chục lần, dù cậu đã giảm lực, cố gắng nhẹ nhàng hết sức nhưng mỗi lần đều vồ hụt.Trần Cảnh suy nghĩ, miệng lẩm bẩm.“ Rốt cuộc là sai ở đâu, vốn nghĩ phản xạ của bản thân rất tốt, việc bắt lấy một chiếc lá đáng lẽ phải rất dễ dàng mới đúng.
Chẳng lẽ do dùng lực và vận khí quá nhiều?Trần Cảnh liên tiếp đặt ra các câu hỏi, cuối cùng cậu quyết định thay đổi cách làm.
Thay vì dùng khí kết hợp với phi vân bộ, cậu sử dụng môn công pháp tinh thần mới.
Bộ công pháp này do cha cậu căn cứ vào “ huyễn tâm thuật ” sáng tạo ra.Huyễn tâm thuật là công pháp địa giai thượng phẩm được Trần Thừa dùng để tu luyện tinh thần, là một trong số ít môn công pháp tinh thần có phẩm cấp cao tại Hồng Bàng nhân giới.
Có lẽ ông cũng đã nghĩ đến việc Trần Cảnh cũng sẽ sớm tu luyện tinh thần nên đã căn cứ vào nó mà giản lược, bổ sung cho phù hợp với ngự nhân sư tu luyện.Sau khi được đơn giản hóa, cấp bậc của nó cũng giảm mạnh, chỉ ở mức nhân cấp thượng phẩm.
Nhưng như vậy cũng là quá đủ với Trần Cảnh rồi.Từ khi nhận được nó, Trần Cảnh vẫn chăm chỉ tu luyện, hiện giừo đã có chút ít thành tựu.Hít một hơi thật sâu, hai tay Trần Cảnh bắt đầu kết ấn.- Thân, mùi, dậu.....tý.Ấn thành, khẩu quyết ra.- Huyền tâm ấn pháp, khởi.Từng dòng khí từ môi trường xung quanh bắt đầu chui vào cơ thể Trần Cảnh, sau khi đi hết một vòng quanh các huyệt đạo chính và các khí xoáy, nó cũng không dừng lại mà bắt đầu lan đến vùng đầu.Thông thường khí sẽ không thể vận chuyển qua các kinh mạch ở vùng não bộ, bởi lẽ những khí này còn chưa được chắt lọc, vẫn mang tính chất hỗn loạn, sẽ dễ gây tổn thương đến những kinh mạch khá yếu ớt ở vùng não bộ.Nhưng nếu có pháp môn chuyên tu luyện tinh thần, khí sau khi được lọc qua các khí xoáy sẽ theo lộ tuyến của công pháp mà tiến hành bồi bổ cho vùng não bộ.
Muốn làm được bước này ít nhất cũng phải đạt cấp Dị nhân, lúc này cơ thể đã cực kỳ mạnh mẽ,kahr năng chắt lọc khí cũng trở lên cường đại, đủ để xóa đi sự hỗn loạn của khí.Theo quy trình thông thường, Dị nhân sư sơ cấp sẽ liên tục vận dụng công pháp tinh thần để bồi bổ cho các kinh mạch ở vùng não bộ, sau đó từ từ tích lũy khí ở vị trí giữa hai đại não và tiểu não.
Thời gian lâu dần, tâm trí của Dị nhân sư kết hợp với lượng khí hùng hậu tích lúy ở vị trí đó thông qua một công pháp gọi là “ kết hư thần pháp quyết” để tạo ra một hư thần chân chính.
Khi đó Dị nhân sư sẽ chính thức bước chân vào cấp độ Hóa thần cảnh.Tuy có “ kết hư thần pháp quyết” là chìa khóa để mở ra hư thần, nhưng không phải ai cũng có thể thành công.
Việc này hoàn toàn phụ thuộc vào ngộ tính của mỗi người, cái này khá khó để diẽn tả thành lời, nhưng nôm na là kiểu trong tối tăm bỗng thấy được một điểm sáng, mà nhìn thấy điểm sáng khi nào thì còn phải xem sự lĩnh ngộ và may mắn của mỗi người.Có những người dù đã tích lũy được lượng khí rất hùng hậu, cũng nắm rất chắc về pháp quyết nhưng vẫn mãi không thể tìm ra điểm sáng đó.
Mà điểm sáng đó chính là dạng ban đầu của hư thần hay hạt giống của hư thần.Những người thành công mở ra hư thần đều không phải trực tiếp mở ra nó, sau khi thành công thi triển ấn quyết, họ sẽ mở ra hạt giống hư thần.
Sau đó lợi dụng lượng khí hùng hậu tích lũy từ trước đó để nhanh chóng khiến hạt giống hư thần trưởng thành.Từ khi mở được hạt giống hư thần đến khi phát triền thành hư thần hoàn chỉnh cần khoảng ba đến bốn ngày.
Sau quá trình này ngự khí sư mới có thể chân chính là đặt chân vào cảnh giới hóa thần cảnh.Nhưng Nguyên Hãng hiện giờ lại trực tiếp đảo ngược quá trình, cậu đã hình thành được hạt giống hư thần trước khi tích lũy đủ số lượng khí cần thiết, thậm chí còn chưa bước vào cấp Dị nhân.
Điều này khiến cậu có một lợi thế lớn so với người khác.Thay vì phải mò mẫm tìm điểm sáng trong bóng tối, hiện giờ Trần Cảnh đã có sẵn đích đến.
Việc cần làm hiện của cậu đó là không ngừng tích lũy, đột phá cảnh giới.
Đến khi đạt đến Hóa nguyên cảnh đỉnh phong và bồi dưỡng đủ cho hạt giống hư thần, cậu sẽ thuận lợi bước chân vào Hóa thần cảnh, không cần phải lo đến việc bị trì hoãn.Khi dòng khí của cậu vượt qua khí xoáy bắt đầu tiến hành bồi dưỡng cho hạt giống hư thần, một cảm giác thư thái khiến cậu có cảm giác cơ thể như nhẹ đi một nửa.
Mà sự mẫn cảm với những dòng khí xung quanh cũng vượt lên gấp hai lần.Ánh mắt nhìn về phía một chiếc lá đang rơi xuống, khác với lúc trước, chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, hiện giờ cậu mơ hồ “nhìn” thấy xung quanh chiếc lá đang rơi có một luồng khí nhỏ.
Luồng khí này quá nhỏ bé khiến người khác rất khó nhận ra.Nhưng lúc này, Trần Cảnh lại “thấy” rõ ràng, chiếc lá đang rơi theo quỹ tích của luồng khí này.
Luồng khí đã định sẵn điểm rơi của chiếc lá, mà mỗi luồng khí đó bị luồng khí từ môi trường xung quanh tác động, chiếc lá cũng ngay lập tức thay đổ chuyển động của mình.Lại chuyển ảnh mắt về mặt đất hay mặt nước xung quanh, Trần Cảnh lại phát hiện mình không thể nào cảm nhận được điều tương tự, trong đầu cậu chợt nảy ra một suy đoán.“ Không lẽ việc cảm nhận được luồng khí kia có liên quan đến tiên thên mộc khí trong cơ thể cậu”.