Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, có lẽ mộc khí tiên thiên giúp cậu nâng cao được khả năng cảm ứng đối với khí hành mộc trong môi trường xung quanh.Dù lý do gì cũng không quá quan trọng, hiện giờ Trần Cảnh đã biết được nguyên nhân tại sao bản thân thất bại ở những lần trước.
Đây căn bản không phải là bắt lá cây, mà là cảm nhận được những luồng khí xung quanh môi trường, nắm bắt được sự biến hóa của chúng.
Có lẽ mục đích của bải tâp này là nâng cao khả năng cảm nhận với biến hóa của môi trường xung quanh.Đã nhìn ra lý do thất bại thì tất nhiên việc sửa chữa sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trần Cảnh cũng không vội vã thử lại, cậu chăm chú quan sát thêm vài lần khác để nắm được phần nào quy luật của những luồng khí nhỏ bé này.Những chiếc lá này rất có quy luật, cứ khoàng ba, bốn phút sẽ có một chiếc lá từ vị trí bất kỳ rơi xuống.
Khi cảm giác đã đúng thời cơ, Trần Cảnh bắt đầu hành động.Lần này Trần Cảnh không vận quá nhiều sức nữa, cậu di chuyển nhẹ nhàng theo luồng chuyển động của những dòng khí xung quanh.
Trong cơ thể cậu lúc này, từng dòng khí mà trong đó lấy hành mộc làm chủ đạo cũng đang chậm rãi vận chuyển.Trần Cảnh cố gắng dựa vào mức độ mạnh yếu, nhanh chậm của từng luồng khí ở môi trường xung quanh mà điều chỉnh tốc độ và tư thế di chuyển của mình.
Khi bàn tay Trần Cảnh tiếp cận gần với chiếc lá đang rơi, cậu cố gắng điều chỉnh dòng khí trong cơ thể có cùng biên độ với dòng khí nhỏ của chiếc lá.Nhẹ nhàng mà linh hoạt, Trần Cảnh đưa bàn tay nắm lấy chiếc lá.
Dù đã cố gắng điều chỉnh nhưng có vẻ cậu vẫn chưa bắt được đúng nhịp điệu của luồng khí kia nên trong khoảnh khắc ,chiếc lá đã sượt qua một chút, đầu ngón tay của cậu đã chạm được vào chiếc lá nhưng vẫn không thể bắt được nó.Tuy chưa thành công nhưng cách này đã có hiệu quả, chỉ cần cố gắng nắm bắt được nhịp điệu của những luồng khí này thì sớm muộn cậu cũng sẽ thành công.Lại thử lại một lần, vẫn thất bại.
Một lần nữa, vẫn thiếu một chút.
Liên tiếp năm sáu lần Trần Cảnh vẫn chưa thể thành công.
Mà đúng lúc này, cả cái cây rung mạnh một cái sau đó liền chìm vào trạng thái im lặng như ban đấu.Ước tính một chút thì ra thời gian một giờ đồng hồ đã hết, cậu đã thất bại.
Không sao cả, ở đây có rất nhiều cây, Trần Cảnh có thể thoải mái luyện tập.Lại qua năm giờ đồng hồ, Trần Cảnh đã liên tiếp tập luyện ở bốn gốc tùng khác nhau, mỗi lần đều thiếu một chút nên đến tận bây giờ cậu vẫn chưa thể thành công trong việc bắt lấy chiếc lá.
Quả nhiên việc chuyển từ lý thuyết sang thực hành không phải là một việc dễ dàng.Mà Trần cảnh cũng quan sát thấy gốc tùng đầu tiên vẫn chưa hồi phục xong, có lẽ cần mất thời gian khá lâu nữa.
Như vậy tính ra một ngày có lẽ chỉ có hai người được tập luyện.Nếu là lúc trước, số lượng người tu luyện ở đây rất nhiều, căn cứ số lượng phòng ở có lẽ tới mấy trăm người mà số lượng gốc tùng chỉ chưa tới hai mươi.
Chia ra có lẽ phải vài ngày mới có một lượt tập luyện.Cái này có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến thời gian vượt ải kéo dài hơn.
May mắn hiện giờ Trần Cảnh không cần phải xếp hàng đợi đến lượt, cậu có thể liên tục tập luyện miễn là còn sức lực.Lại qua ba ngày, cuối cùng Trần Cảnh đã thành công bắt được chiếc lá đầu tiên.
Lại thêm hai ngày, Trần Cảnh cuối cùng đã hoàn thành việc lấy được mười chiếc lá trong một giờ đồng hồ.Liên tiếp tập luyện thêm ba ngày nữa, Trần Cảnh đã có thể thuần thục hoàn thành việc lấy mười chiếc lá trong một giờ đồng hồ, tỷ lệ thất bại chỉ còn khoảng một phần mười.Mang theo sự tự tin để thử việc bịt mắt lại, nhưng kết quả khiến Trần Cảnh thất vọng ê chề.
Việc cảm nhận khí khi bịt mắt nó không chỉ khó hơn một chút như cậu nghĩ.Theo suy nghĩ của Trần Cảnh, một khi đã có thể cảm nhận được khí xung quanh thì dù có bịt mắt hay không cũng sẽ không có quá nhiều sự khác biệt.
Nhưng hiện thực thì lại trái ngược hoàn toàn, khi bịt mắt lại, cảm nhận về khí trở lên mờ mịt vô cùng.Trần Cảnh không thể phân biệt được sự khác nhau giữa luồng khí mà lá cây chuyển động theo với những luồng khí khác xung quanh.
Chúng dường như trộn lẫn lộn vào nhau, càng cố gắng cảm nhận Trần Cảnh càng thấy hỗn loạn.Thậm chí tình trạng còn tệ hơn so với việc bịt mắt thông thường, điều này khiến Trần Cảnh khá hoang mang.
Cậu nhất thời không thể hiểu được nguyên nhân sai do đâu.Cứ như vậy, mười ngày tiếp theo, tình trạng cũng không hề có chuyển biến tốt.
Trần Cảnh đành phải tạm dừng việc tập luyện, hiện giờ việc cần thiết là tìm ra nguyên nhân chứ không phải nóng vội luyện một cách bừa bãi.Hai ngày tiếp theo, Trần Cảnh không hề tập luyện, cậu đi khắp nơi trên núi, vừa tìm kiếm những thứ có ích, vừa ngắm cảnh quan xung quanh.
Không thể không nói, ngọn núi này quả thật có cảnh quan rất đẹp.Hiện giờ đã vào thu, từng mảng rừng lớn chuyển sang màu vàng đỏ, kết hợp với thác nước, dòng suối và những tảng đá lớn nhỏ, tạo thành một bức tranh phong cảnh cực kỳ đặc sắc.
Dù sao năm nay cậu mới mười một tuổi, vẫn còn tâm, tính của trẻ con.Kể từ khi bắt đầu tham gia vào cuộc thám hiểm cách đây ba, bốn tháng Trần Cảnh chưa từng thả lỏng tinh thần như hiện giờ.
Lúc nào cậu cũng ở trong trạng thái tu luyện hoặc chiến đấu.
Dù ở trong khu dược viên Trần Cảnh cũng luôn tìm cách thoát ra ngoài, chưa từng ngơi nghỉ.Hiện giờ biết chắc không thể ra ngoài trong thời gian ngắn, ngược lại khiến tinh thần cậu thả lỏng hơn rất nhiều, không ngờ còn xuất hiện hứng thú đi ngắm cảnh.Nằm trên thảm lá dày dưới một gốc cây lớn, Trần Cảnh đang thư thả nhắm mắt lại.
Không khí mát mẻ của mùa thu khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng.
Có lẽ tính cách cậu độc lập từ nhỏ nên dù có một mình ở đây, Trần Cảnh vẫn không hề có cảm giác buồn chán.Chợt một chiếc lá vàng từ trên cây rơi xuống trán của Trần Cảnh, trong vô thức, tay phải của cậu đưa lên, không ngờ lại tóm được nó.
Trần Cảnh giật mình bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lá vàng đang ở trong tay.Ban nãy Trần Cảnh không hề trong trạng thái tu luyện, cậu không chủ động thi triển công pháp gì cả, cũng không chủ động muốn bắt chiếc lá.
Chỉ là lúc đó trong hư vô, một cảm giác kỳ lạ khiến cậu vô thức đưa tay lên chụp một cái.Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, ban nãy Trần Cảnh đã thả lỏng hoàn toàn, mắt nhắm lại, các giác quan khác cũng hoàn toàn không được chủ ý sử dụng vậy lý do gì khiến cậu lại bắt lấy chiếc lá.
Nếu nói là trùng hợp thì cũng quá vô lý đi.Cầm chiếc lá trên tay, Trần Cảnh không ngừng suy nghĩ, đứng suốt nửa ngày, đôi mắt chăm chăm nhìn về chiếc lá cuối cùng cũng thoáng chuyển động.
Một suy nghĩ lóe ra trong đầu, tuy có chút khó tin nhưng vẫn đáng để thử.Trần Cảnh kết thúc đợt nghỉ ngơi ngắn ngủi, mau chóng chạy đến khu vực tập luyện.
Chọn gốc cây gần nhất, đứng vào trong vòng, cả gốc tùng rung lên, bắt đầu một chu trình luyện tập.Lần này Trần Cảnh không chủ động kết ấn nữa, giữ nguyên tư thế đứng thẳng, nhắm mắt lại, các giác quan cũng đồng thời giảm hoạt động hết mức có thể, trạng thái gần như nhập định khi ngồi thiền.Hơi thở của Trần Cảnh ngày càng nhẹ, càng dài, cậu buông lỏng tinh thần, bài trừ tất cả các suy nghĩ và các yếu tố xung quanh.Mười phút, ba mươi phút, bốn mươi lăm phút...thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần hết thời gian.
Trần Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế, hơi thở của cậu lúc này đã yếu và chậm vô cùng, nếu không kề tay gần mũi thậm chí còn nghĩ cậu đã ngừng thở.Chẳng mấy chốc một giờ đồng hồ trôi qua, cây tùng cũng đã chuyển về trạng thái bình thường, nhưng Trần Cảnh dường như lại đang lâm vào một trạng thái nào đó, cậu vẫn chưa hế nhận ra chuyện bên ngoài.Hai giờ, ba giờ...!thời gian vẫn trôi qua không ngừng.
Sáu giờ, bảy giờ...cây tùng lại một lần nữa vận chuyển trở lại, lá cây vẫn đều đặn rơi theo nhịp độ riêng của nó.Mười phút, hai mươi phút....!khi thời gian chuyển đến những phút cuối cùng, kết quả có lẽ vẫn sẽ như lần trước.
Nhưng đúng vào thời khắc cuối cùng, Trần Cảnh vốn đang im lặng như một bức tượng đá lại có chút dị động.Ở cách đó vài mét, chiếc lá cuối cùng cũng đang rơi xuống một cách chậm rãi.
Mà Trần cảnh từ trạng thái đứng im cũng bắt đầu di chuyển, hai chân cậu bắt đầu chuyển động theo một tiết tấu kỳ lạ.
Mỗi bước đi đều rất nhanh nhưng lại không làm những chiếc lá trên mặt đất xung quanh bị ảnh hưởng.Cách bước đi của cậu không phải là phi vân bộ, nhìn giống như là những bước đi bình thường.
thậm chí còn không thể cảm nhận được khí trong đó.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cậu đang đi một cách bình thường.Nhưng nếu là cao thủ đẳng cấp như cha cậu quan sát một cách tỷ mỷ sẽ nhận ra, theo mỗi bước đi của Trần Cảnh đều có một dòng khí nhỏ bé vô cùng tồn tại.
Nó như một dòng nước, đi đến đâu liền dựa vào địa thế nơi đó mà tiếp tục chảy không ngừng.Nó dung hòa, phối hợp với những dòng khí xung quanh một cách chặt chẽ và nhịp nhàng khiến cho mỗi bước chân của Trần Cảnh đều không làm thay đổi hường đi của những dòng khí đó.Chẳng mấy chốc Trần Cảnh đã tiếp cận được chiếc lá đang rơi trong không trung, tay phải đưa lên chụp về hướng nó.
Mười phân, năm phân, ba phân, một phân..một đầu ngón tay đã chạm được vào chiếc lá..