Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 680
Cô ta đang mất đi lý trí, lên cơn điên sao? Uống phải thuốc điên hả?
Không chỉ nói giúp cho đứa con hoang kia, còn dám đối đầu với phó thủ tướng Bắc và Trình tướng quân!
Còn dùng lời nói chuẩn xác để chỉ trích những ông lớn này, khiển trách bọn họ là đồng lõa với nhà họ Vương, nói thẳng nhà họ Vương là tội phạm!
Người phụ nữ này, đúng là điên rồi!
Ngô Mai Mai sợ đến mức không dám nói gì, hai chân bắt đầu run rẩy, khuôn mặt trắng bệch!
Cô ta không biết phải làm gì mới được.
Nhưng cô ta biết, Trần Tiểu Băng chết chắc!
Cô ta và Vương Nhất Bác sẽ chết cùng nhau!
Không có ai có thể thao thứ, cho một con hát phát ngôn bừa bãi trước mặt họ!
Nhà họ Vương, cũng chắc chắn không cho phép một con hát chỉ trích bọn họ!
Phải làm sao đây?
Bây giờ phải làm sao?
Mình có cần vất bỏ mối quan hệ với Trần Tiểu Băng không? Mặc dù cô ta là bạn tốt của mình, nhưng mình cũng đã cố hết sức rồi.
Bây giờ không phải là lúc mình có thể nhúng tay vào, một khi mình ra mặt, nhà họ Ngô nhất định sẽ gặp tai họa.
Bây giờ, mình thậm chí nhà họ Ngô cũng có thể sẽ bị liên lụy!
Cô ta do dự một lúc, phía sau Trần Tiểu Băng đã không còn ai nữa.
Ngay cả những ông lớn trong giới giải trí như Bạch Liên Thành và Tôn Đào, cũng đứng sang bên cạnh!
Bọn họ sợ bị Trần Tiểu Băng liên lụy đến, lúc này mà ra mặt nói giúp cho Vương Bác Thần, là tìm cái chết, là ngu ngốc.
Cho dù có thể đứng ra, ở đây cũng không có chỗ cho mấy người trong giới giải trí như bọn họ lên tiếng!
Đừng nhìn những đạo diễn, minh tinh trong giới giải trí, nổi tiếng, xinh đẹp ở trước mặt mọi người, nhưng trên thực tế, ở trước mặt những ông lớn thật sự, bọn họ ngay cả quyền lên tiếng cũng không có!
Cái này, chính là tình hình thực tế!
Hai tay phó thủ tướng Bắc run rẩy, vẻ mặt có chút tái nhợt.
Không phải vì lời nói của Trần Tiểu Băng khiến ông ta á khẩu, không nói nên lời, mà là vì Trần Tiểu Băng, một con hát, lại dám nói chuyện trước mặt ông ta!
Đây là sự nhục nhã với ông ta!
Đổi lại là ai nói lời này cũng được, nhưng con hát, không thể được!
Đặc biệt là một con hát nói giúp cho Vương Bác Thần! Đây chính là hoàn toàn không đặt phó thủ tướng như ông ta vào trong mắt!
Đôi mắt phó thủ tướng Bắc giống như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Băng.
Mà Trình Lâm lại nổi giận lôi đình, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô, một con hát mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy ở trước mặt chúng tôi! Ai cho cô lá gan đó!”