Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Được! Được! Được! Dám thương người của Địa Thủy Phái ta, ngươi đây là muốn chết!
Ngả Tùng cười gằn, xoay người rời đi.
Không phải hắn chạy trốn, mà là đi tìm Cấm Vệ Quân.
Nơi như Thiên Vũ Điện, võ giả thực sự là quá nhiều, mà tính khí của tán tu lại rất ngạnh, có khả năng một lời không hợp liền đánh tới chết. Nếu như chỉ luận bàn một hồi thì không có chuyện gì, nhưng vạn nhất xảy ra án mạng thì sao?
Bởi vậy, nơi này có Cấm Vệ Quân đóng giữ, uy hiếp trấn áp.
- Hàn thiếu, lần này phiền phức a!
Có người chỉ vào Nguyễn Sĩ Trung nói.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Không sao.
Bọn người Quảng Nguyên cau mày, thầm nghĩ Lăng Hàn quá ngông cuồng. Người đối nghịch luật pháp của đế quốc, cho tới bây giờ đều không có kết quả tốt.
Chỉ một lát, Ngả Tùng liền dẫn hai tên Cấm Vệ Quân chạy tới. Hai Cấm Vệ Quân này chỉ là Tụ Nguyên tầng chín, nhưng một đường đi tới, người người đều không tự chủ được tránh ra.
Không phải mọi người sợ hai người kia, mà là chế phục trên người bọn họ, nó đại biểu hoàng quyền.
- Hai vị đại nhân, chính là người này, công nhiên hại người ở Thiên Vũ Điện.
Ngả Tùng chỉ Lăng Hàn nói, trong tay đối phương còn có một Nguyễn Sĩ Trung ô ô hô kêu đau, quả thực là bằng chứng như núi.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung a. Tên này rõ ràng là tự mình té ngã, tay bị gãy mất, ta có lòng tốt nâng hắn dậy, không phát thưởng người tốt coi như thôi, sao còn muốn lừa ta?
Cái này, đừng nói Ngả Tùng tức điên, ngay cả mấy người Quảng Nguyên cũng không nói gì, tiểu tử này quá biết cắn người a.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Một tên Cấm Vệ Quân nói.
Ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn lại có chút kính nể.
Cái này rất khó mà tin nổi, đội ngũ chấp pháp lệ thuộc Thiên gia, lại kính nể một thiếu niên, nhưng sự thực là như vậy.
Lăng Hàn tự nhiên biết, đối phương nhận ra thân phận của mình. Sau lưng của hắn đứng hai vị đan đạo bá chủ, lấy năng lực quản lý của hoàng gia, há có thể không biết? Bởi vậy, Cấm Vệ Quân tất nhiên đã sớm được mệnh lệnh, phỏng chừng chỉ cần Lăng Hàn không giết người phóng hỏa, làm ầm ĩ như thế nào đi nữa cũng không sao. Ngược lại, nếu như Lăng Hàn gặp nạn, những Cấm Vệ quân này còn phải bảo vệ Lăng Hàn. Nếu không sẽ không cách nào bàn giao cho hai vị cự đầu kia.
Có điều, từ điểm đó cũng có thể thấy được, bối cảnh của Phong Viêm rất kinh khủng. Bởi vì trước đó Phong Viêm bên đường chém xe, lại không thấy một Cấm Vệ Quân chạy đến, mặc bọn họ nháo thoải mái.
- Hai vị đại nhân, tình huống đã rất rõ ràng, tiểu tử này chính là hung thủ!
Ngả Tùng hét lớn.
Một tên Cấm Vệ Quân nghiêm nghị nói:
- Vị công tử này nói không sai, không thể nói lung tung được, ngươi có chứng cứ không?
Chứng cứ? Cái này còn cần chứng cứ sao? Đã rõ đến mức không thể rõ hơn, mắt của hai người các ngươi mù sao?
Ngả Tùng tức giận, nhưng nghĩ tới thân phận của hai tên Cấm Vệ Quân, chỉ phải bình thản nói:
- Nguyễn Sĩ Trung, ngươi nói cho hai vị đại nhân đi!
Nguyễn Sĩ Trung nhẫn nhịn đau nhức nói:
- Hai vị đại nhân, chính là hắn, chính là hắn bẻ gẫy tay của ta!
Hắn bị Lăng Hàn "lừa gạt" đi Kim Hoa Nội Thạch, lại bị Hổ Nữu đập hôn mê bất tỉnh, hiện tại bị Lăng Hàn bẻ gãy cánh tay, tự nhiên là hận đám người Lăng Hàn đến tận xương tủy.
Đùng!
Lăng Hàn tát qua một cái, đánh ở trên ót của Nguyễn Sĩ Trung, lạnh lùng nói:
- Ngươi cái thứ không biết xấu hổ này, ta có lòng tốt dìu ngươi, nhưng ngươi lại như chó điên cắn người! Là xem ta dễ ức hiếp sao?
Nguyễn Sĩ Trung suýt chút nữa tức ngất đi. Hắn ép mua ép bán, cũng không biết làm ác bao nhiêu lần, nhưng bị người oan uổng như vậy thật là lần đầu tiên, uất ức đến mức cảm thấy mạch máu muốn nổ tung.
- Là hắn làm!
Bốn tiểu đệ của Nguyễn Sĩ Trung tiến lên chỉ chứng.
- Hai vị cấm quân đại nhân, năm người chúng ta đều là nhân chứng, lẽ nào chúng ta đều lừa hắn sao?
Ngả Tùng lạnh lùng nói.
- Há, nhiều người liền có thể bịa đặt sự thực sao?
Lăng Hàn cười nhạt, quay đầu nhìn mọi người phía sau nói.
- Các ngươi ai nhìn thấy ta bẻ gẫy cánh tay của hắn?
- Không có!
Bọn người Quảng Nguyên cười ha ha. Tính tình của tán tu cơ bản là kiêu căng khó thuần, có chút càng là hận không thể thiên hạ đại loạn, lúc này tự nhiên ồn ào nói.
Lăng Hàn nhún vai một cái, nói:
- Hai vị cấm quân tiểu ca, các ngươi cũng nghe được đó, nhân chứng của ta càng nhiều, đều nói ta không có bẻ gẫy cánh tay của tên này.
Vô liêm sỉ!
Da mặt của Ngả Tùng co giật. Địa Thủy Phái có thể nói là thế lực thối nhất Hoàng Đô, chỉ cần có thể kiếm tiền, việc dơ bẩn gì cũng sẽ làm. Nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng phải kêu một tiếng vô liêm sỉ, có thể thấy được bị Lăng Hàn chọc giận đến trình độ nào.
- Tiểu tử, ngươi muốn đối nghịch với Địa Thủy Phái chúng ta sao?
Hắn uy nghiêm đáng sợ nói.
- Hai vị Cấm Vệ tiểu ca, tên này uy hiếp ta, các ngươi nghe được không? Nếu như sau này ta xảy ra chuyện gì, liền tìm hắn a.
Lăng Hàn nói.
Hai tên Cấm quân lập tức nhìn Ngả Tùng, một người nói:
- Ngả đại nhân, xin chú ý, có mấy lời không thể nói lung tung!
Da mặt của Ngả Tùng co giật. Lẽ nào Cấm Vệ Quân là tiểu tử này mở, tại sao thiên vị hắn như vậy.
- Hai vị Cấm Vệ tiểu ca, nơi này không chuyện của các ngươi, trở về uống trà đi.
Lăng Hàn cười nói.
Hai tên Cấm Vệ Quân dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Ngả Tùng một chút, nói:
- Không nên nháo sự, bằng không Địa Thủy Phái cũng không giữ được ngươi!
Nói xong, hai người liền xoay người rời đi.
Ngả Tùng hoàn toàn rõ ràng, bối cảnh của Lăng Hàn tuyệt không đơn giản, hắn nhìn Lăng Hàn thật sâu, nói:
- Thiếu niên, đến cùng ngươi là ai?
- Ngay cả bản thiếu cũng không biết, ngươi làm sao lăn lộn được ở Hoàng Đô a?
Lăng Hàn lắc đầu nói.
- Trở về nói cho Dương Thiên, ta sẽ lập tức đi Địa Thủy Phái tham quan, để hắn chuẩn bị a.
- Cái gì!
Ngả Tùng không nhịn được nói:
- Ngươi lại dám đi Địa Thủy Phái?
- Thế nào, Địa Thủy Phái là đầm rồng hay hang hổ? Coi như là long, thì cuộn lại, là hổ, cũng phải nằm sấp cho ta.
Lăng Hàn phẩy tay nói.
- Cút đi, ta không rảnh phí thời gian ở trên người loại tiểu nhân vật như ngươi.
- Được! Được! Được!
Ngả Tùng cắn răng, đầu tiên hắn không làm gì được Hồ Tam, thứ hai Cấm Vệ Quân nơi này thật giống như là nhà của Lăng Hàn mở, lại hao tổn nữa cũng chỉ dã tràng xe cát.Hắn oán hận xoay người, trực tiếp rời đi, còn Nguyễn Sĩ Trung, tự nhiên đã bị hắn quên. Loại tiểu nhân vật này ở Địa Thủy Phái nhiều lắm, chết một trăm một ngàn cũng không có gì.
- Đại nhân, đại nhân!
Nguyễn Sĩ Trung lộ ra ánh mắt tuyệt vọng. Lăng Hàn ở trước mặt Ngả Tùng cũng dám bẻ cánh tay của hắn, hiện tại... Sẽ giết hắn chứ? Hắn không khỏi run một cái, suýt chút nữa sợ tiểu trong quần.
- Yên tâm, ta vẫn rất tuân thủ pháp luật, làm sao có khả năng giết người.
Lăng Hàn mỉm cười nói.
- Hiện tại, các ngươi dẫn đường, chúng ta đi Địa Thủy Phái tham quan.
Năm người Nguyễn Sĩ Trung bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn đường, âm thầm hi vọng Lăng Hàn tự chui đầu vào lưới, sẽ ăn khó khăn lớn. Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy phía sau Lăng Hàn còn theo hơn trăm người, thì suýt chút nữa bị doạ ngất.
---------------