Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đám hắc y nhân trong phòng hơi thở bình tĩnh, toàn thân lặng lẽ như giếng cạn không sóng. Rõ ràng là những cuồng đồ khát máu với những lưỡi dao liếm máu, nhưng trên người lại không có chút hung ác và sát khí nào.
Bọn họ là ám vệ bên người Diệp Quyền Quý, luôn luôn bảo vệ an toàn tính mạng cho Diệp Quyền Quý. Không có bản lĩnh ẩn nấp, che giấu hơi thở hơn người, bọn họ làm sao có thể âm thầm hộ tống, bảo vệ từ trong bóng tối.
Diệp Dao Quang không hề sợ hãi, nhìn Diệp Quyền Quý nói: “Người muốn giết con?”
Diệp Quyền Quý nghĩ nghĩ, đáp: “Có thể vậy.”
Diệp Dao Quang lại hỏi: “Con là con gái thân sinh của người?”
Diệp Quyền Quý nói: “Ta đã kiểm tra vô số lần, kết quả không đẹp lòng người, ngươi đúng là con gái thân sinh của ta.”
Nếu như Diệp Dao Quang không phải con gái thân sinh của ông ta thì tốt biết mấy. Như vậy lúc đứng trước mộ Phụng Thiên Hoàng ông ta có thể đứng thẳng lưng, thống khoái chửi rủa Phụng Thiên Hoàng ngoại tình, không giữ nữ tắc.
Nhưng biết sao được, sự thật như vậy. Mỗi đêm thanh tịnh, Diệp Quyền Quý thường xuyên không nén nổi than ngắn thở dài.
“Phụng Thiên Hoàng ơi là Phụng Thiên Hoàng, sao nàng lại không đội cho ta một chiếc mũ xanh chứ?”
Diệp Quyền Quý thất vọng tột cùng, đem theo sự không thích ấy đặt lên con gái thân sinh Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang là bằng chứng, chứng minh tình cảm của Phụng Thiên Hoàng đối với ông ta, đồng thời cũng chứng minh sự thất bại của ông ta.
Hiếm có ai lại thích đối diện với sự thất bại của bản thân, Tể tướng một nước – Diệp Quyền Quý cũng không ngoại lệ.
Không thể bộc phát trong âm thầm, vậy hãy chết đi trong âm thầm.
Cảm xúc u tối của Diệp Quyền Quý ứ đọng sâu trong lòng lâu dài đã lên men, tạo ra sát khí nồng đậm, khát máu, hung tàn.
Giết Diệp Dao Quang rồi, sự thất bại của ông ta sẽ chẳng còn ai biết đến.
Giết Diệp Dao Quang rồi, huyết mạch của Phụng Thiên Hoàng từ đây sẽ đoạn tuyệt trên đời.
Giết Diệp Dao Quang rồi, ông ta có thể mặc cá nhảy biển rộng, mặc chim bay trời xanh*.*
“Mặc cá nhảy biển rộng, mặc chim bay trời xanh” đại ý nói đến sự giải thoát, tự do, không cần lo nghĩ, để ý nữa.
Vì cố kị danh tiếng và cũng vì suy nghĩ đến tương lai của Diệp Khuynh Tiên, Diệp Quyền Quý đã nhẫn nhịn hơn 15 năm.
Bây giờ Diệp Khuynh Tiên chết thảm, danh tiếng của phủ Tể tướng… Một lời khó nói hết. Diệp Quyền Quý không còn cần nhẫn nhịn nữa. Đây là lúc để khử bỏ sự tồn tại chướng mắt của Diệp Dao Quang.
“Giết đi.”
Diệp Quyền Quý thờ ơ, lãnh đạm nói.
Vô số thanh âm keng keng vang lên, đám hắc y nhân vung đao rút kiếm, trong phút chốc sát khí dâng cao đến tận trời.
Diệp Dao Quang nhàn nhạt nói: “Diệp Quyền Quý, ông thật sự muốn giết ta? Chẳng lẽ ông muốn để Bạch Viên hận ông cả đời?”
“Đợi đã.”
Diệp Quyền Quý vội vàng lên tiếng ngăn cản đám hắc y nhân rồi lạnh lùng lườm Diệp Dao Quang.
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Diệp Dao Quang cong môi, nói: “Đúng là ta đang uy hiếp ông, ông chấp nhận không?”
Trong lòng Diệp Dao Quang cũng không chắc chắn Diệp Quyền Quý sẽ vì một Bạch Viên mà từ bỏ việc giết nàng.
Chuyện đã đến nước này, liều một phen vẫn tốt hơn là ngoan ngoãn chịu chết.
Diệp Quyền Quý nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng rít két két từ hàm răng.
“Được, Diệp Dao Quang, ngươi được lắm, vậy mà dám dùng Bạch Viên để uy hiếp ta.”
Trong ánh mắt Diệp Dao Quang vụt qua một tia sáng gian xảo, nàng đã biết là mình cược đúng rồi.
Diệp Quyền Quý chần chừ đứng dậy, lửa giận bộc phát nhưng không có nơi phát tiết, một tay đâm vào tim một tên hắc y nhân, sờ sờ moi ra trái tim của tên kia, bóp nát nó trước mặt Diệp Dao Quang.
“Diệp Dao Quang, ta để cho ngươi sống thêm một khoảng thời gian nữa. Đợi ta hạ gục được trái tim của Bạch Viên thì ngay sau đó sẽ là ngày tàn của ngươi.”
Nét mặt Diệp Quyền Quý dữ tợn, hung ác, bàn tay đẫm máu chảy khiến người ta kinh tởm.
Máu tươi và thịt nhầy nhụa bắn lên mặt Diệp Dao Quang. Diệp Dao Quang thờ ơ như không, giơ tay lên lau sạch đi.
“Ông cho rằng Bạch Viên là đám nữ nhân ngoài kia, ông ngoắc ngoắc tay là liền dễ dãi chạy đến chào đón ông? Diệp Quyền Quý, cả đời này ông cũng không thể chiếm được trái tim của Bạch Viên.”
Diệp Dao Quang bước lên phía trước, đôi môi mấp máy nói. Nàng hoàn toàn không sợ chết mà tiếp tục khiêu khích Diệp Quyền Quý.
“Diệp Quyền Quý, Bạch Viên là người của ta, ông cướp không nổi đâu.”
Diệp Dao Quang thấp giọng cười, tiếng cười vui tai như tiếng chuông bạc nhưng vào đến tai Diệp Quyền Quý thì giống như là tiếng ruồi kêu quạ khóc, đen đủi, chói ráy.