Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu
Ở đây không có nhiều đồ ăn, chỉ có vài gói mì ăn liền và một túi xúc xích.Chu Tuệ ngẩn người ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh không khỏe ở đâu hả?”
Còn có một cái ấm để đun nước.Buổi trưa anh ra ngoài một chuyến, Chu Tuệ cầm con dao găm ngồi bên cạnh bảo vệ Chu An, bọn cô không dám nằm lên giường, mà lấy một tấm bìa các tông cứng nhét dưới gầm giường, cả hai đều chui vào đấy nằm.Nhìn thấy Hình Minh đi đến, chợt giống như nhìn thấy đấng cứu thế xuất hiện vậy, cô bỏ con dao găm vào túi áo, dẫn Chu An ra ngoài, trước tiên đưa cô bé đi nh à vệ sinh rửa tay, sau đó cùng nhau ăn chút đồ ăn bổ sung thể lực.
Chu Tuệ đổ nước vào ấm đun sôi lên, bỏ hai gói mì vào trong, rồi cho thêm hai cây xúc xích nữa.“Em ăn xong thì nấu cho tôi một gói khác.” Hình Minh lần nữa buộc chặt con dao găm trên bắp chân của mình, ngẩng đầu nhìn cô, “Chúng ta phải đổi chỗ ở mới, em có thể ăn nhiều hơn.” Chu Tuệ cầm con dao găm quá chặt nên lòng bàn tay phải có một vết hằn màu đỏ tím, không thể biến mất trong một thời gian ngắn.
Chu An thèm đến nỗi chảy cả nước miếng, không ngừng hỏi: “Chị ơi, mì chín chưa ạ?”Mạch suy nghĩ của anh bị cắt ngang, ánh mắt rơi trên cánh tay nhỏ thon dài ở trước mắt, da thịt trắng mịn như ngọc, cổ tay bé xíu.
“Đợi thêm chút nữa.” Chu Tuệ kéo cô bé lại, “Đừng đến gần quá, cẩn thận bỏng đấy.”
Khi Hình Minh bước vào đã ngửi thấy mùi mì gói, Chu Tuệ rửa sạch đôi đũa dùng một lần, vớt một ít mì trong ấm ra đựng vào cốc giấy đưa cho Chu An, số mì còn lại nằm hết trong ấm đun nước, cô bưng sang đưa cho anh.
Hình Minh nhìn Chu An đang ăn như hổ đói, anh hút điếu thuốc nói với cô: “Em ăn trước đi.”
Chu Tuệ ngẩn người ra, nhỏ giọng hỏi: “Anh không khỏe ở đâu hả?”Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Đổi chỗ mới? Bên ngoài không đánh trận nữa sao? Hay cứu viện đến rồi? Không đúng…là các anh muốn đổi chỗ mới.”
“Em ăn xong thì nấu cho tôi một gói khác.” Hình Minh lần nữa buộc chặt con dao găm trên bắp chân của mình, ngẩng đầu nhìn cô, “Chúng ta phải đổi chỗ ở mới, em có thể ăn nhiều hơn.” Buổi tối ba người cùng nằm trên một chiếc giường như cũ, chỉ có điều tối nay Chu Tuệ luôn nằm xoay lưng lại với anh, hay tay ôm chặt Chu An, sợ rằng đến nửa đêm mình ngủ say sẽ lại xoay qua đeo bám anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Đổi chỗ mới? Bên ngoài không đánh trận nữa sao? Hay cứu viện đến rồi? Không đúng…là các anh muốn đổi chỗ mới.”Trong giấc ngủ say Chu Tuệ không ngừng chui vào lòng anh, bàn tay to của Hình Minh giữ sau gáy cô, không cho cô động đậy.Ở đây không có nhiều đồ ăn, chỉ có vài gói mì ăn liền và một túi xúc xích.
Tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng khá thông minh.
Hình Minh không nói nhiều, anh hất cằm về phía cái ấm đun nước: “Ăn mì của em đi, đừng hỏi.”Lưu Bân mạo hiểm đi thăm dò một phen, nhưng không vào sâu lắm, vừa bước ra ngoài chưa được 200 mét, nghe thấy tiếng súng cậu ta lập tức rút lui, Hình Minh gọi thêm Phàn La, hai người tìm một chiếc xe đánh một vòng quanh cổng tòa nhà thông tin; tòa nhà bị đánh bom phân thành hai nửa, cửa kính đã vỡ nát hết, dưới nền đất đâu đâu cũng là xác chết, những mảnh xác chết đẫm máu treo lơ lửng trên cửa sổ của tòa nhà thông tin.
Chu Tuệ đè nén mọi sự lo lắng và bồn chồn trong lòng xuống, nhân lúc còn nóng cô và Chu An ăn hết phần mì kia, tiếp đó nấu thêm hai gói khác cho Hình Minh.
Buổi trưa anh ra ngoài một chuyến, Chu Tuệ cầm con dao găm ngồi bên cạnh bảo vệ Chu An, bọn cô không dám nằm lên giường, mà lấy một tấm bìa các tông cứng nhét dưới gầm giường, cả hai đều chui vào đấy nằm.
Buổi tối lúc quay trở lại, Hình Minh tìm nửa ngày mới nhìn thấy hai chị em ôm chặt nhau nằm dưới gầm giường.Chu Tuệ đè nén mọi sự lo lắng và bồn chồn trong lòng xuống, nhân lúc còn nóng cô và Chu An ăn hết phần mì kia, tiếp đó nấu thêm hai gói khác cho Hình Minh.
Chu Tuệ cầm con dao găm quá chặt nên lòng bàn tay phải có một vết hằn màu đỏ tím, không thể biến mất trong một thời gian ngắn.
Nhìn thấy Hình Minh đi đến, chợt giống như nhìn thấy đấng cứu thế xuất hiện vậy, cô bỏ con dao găm vào túi áo, dẫn Chu An ra ngoài, trước tiên đưa cô bé đi nhà vệ sinh rửa tay, sau đó cùng nhau ăn chút đồ ăn bổ sung thể lực.
Buổi tối ba người cùng nằm trên một chiếc giường như cũ, chỉ có điều tối nay Chu Tuệ luôn nằm xoay lưng lại với anh, hay tay ôm chặt Chu An, sợ rằng đến nửa đêm mình ngủ say sẽ lại xoay qua đeo bám anh.Trong không khí toàn là mùi máu tanh nồng nặc.Tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng khá thông minh.
Ban ngày Hình Minh đi ra ngoài kiểm tra, tình hình chiến tranh rất loạn, những nơi có người xuất hiện sẽ có tiếng súng vang, không biết sợ quân địch xâm nhập, hay là trước đây có quân địch đóng giả làm người dân của biên giới Phong Đạo, nói chung có không ít người dân bị mất mạng. Anh cúi đầu ngắm một hồi lâu, sau đó nằm nghiêng qua đối mặt với cô.
“Đợi thêm chút nữa.” Chu Tuệ kéo cô bé lại, “Đừng đến gần quá, cẩn thận bỏng đấy.”Hình Minh không nói nhiều, anh hất cằm về phía cái ấm đun nước: “Ăn mì của em đi, đừng hỏi.” Ngoại hình rất xinh đẹp, nếu hòa vào đám đông cũng sẽ bắt mắt.
Lưu Bân mạo hiểm đi thăm dò một phen, nhưng không vào sâu lắm, vừa bước ra ngoài chưa được 200 mét, nghe thấy tiếng súng cậu ta lập tức rút lui, Hình Minh gọi thêm Phàn La, hai người tìm một chiếc xe đánh một vòng quanh cổng tòa nhà thông tin; tòa nhà bị đánh bom phân thành hai nửa, cửa kính đã vỡ nát hết, dưới nền đất đâu đâu cũng là xác chết, những mảnh xác chết đẫm máu treo lơ lửng trên cửa sổ của tòa nhà thông tin.
Trong không khí toàn là mùi máu tanh nồng nặc.
Hình Minh biết chỗ ở mới mà anh Dương muốn chiếm lĩnh là tòa nhà thông tin, anh tìm một khu dân cư an toàn gần đó, có thể sắp xếp cho chị em Chu Tuệ qua đó ở, đến chừng đó…Giống như đang chế ngự một chú mèo không nghe lời.
Đột nhiên có một bàn tay đập vào ngực anh.
Mạch suy nghĩ của anh bị cắt ngang, ánh mắt rơi trên cánh tay nhỏ thon dài ở trước mắt, da thịt trắng mịn như ngọc, cổ tay bé xíu.
Anh dùng hai ngón tay nhấc cổ tay của cô lên, đang định thả về chỗ cũ, chợt tầm mắt hướng lên trên, nhìn thấy gương mặt không chút phòng bị của Chu Tuệ, cô dựa sát vào cánh tay của anh, chôn nửa khuôn mặt vào đó, để lộ nửa gương mặt mịn màng thanh thoát.
Ngoại hình rất xinh đẹp, nếu hòa vào đám đông cũng sẽ bắt mắt.
Anh cúi đầu ngắm một hồi lâu, sau đó nằm nghiêng qua đối mặt với cô.Chu Tuệ đổ nước vào ấm đun sôi lên, bỏ hai gói mì vào trong, rồi cho thêm hai cây xúc xích nữa.
Trong giấc ngủ say Chu Tuệ không ngừng chui vào lòng anh, bàn tay to của Hình Minh giữ sau gáy cô, không cho cô động đậy.
Buổi tối lúc quay trở lại, Hình Minh tìm nửa ngày mới nhìn thấy hai chị em ôm chặt nhau nằm dưới gầm giường.Chu An thèm đến nỗi chảy cả nước miếng, không ngừng hỏi: “Chị ơi, mì chín chưa ạ?”Anh dùng hai ngón tay nhấc cổ tay của cô lên, đang định thả về chỗ cũ, chợt tầm mắt hướng lên trên, nhìn thấy gương mặt không chút phòng bị của Chu Tuệ, cô dựa sát vào cánh tay của anh, chôn nửa khuôn mặt vào đó, để lộ nửa gương mặt mịn màng thanh thoát.
Giống như đang chế ngự một chú mèo không nghe lời.
Thấy cô vừa ngủ vừa cau mày như thể không thoải mái, khóe môi anh không khỏi kéo lên một độ cong, ngón trỏ đặt lên giữa trán cô, nhẹ nhàng búng một cái.