Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đậu
Nếu không lôi Chu Tuệ vào, Hình Minh hoàn toàn có thể giải thích là bởi vì chuyện bài post, Trương Phong Vũ là kẻ xui xẻo mà anh gặp phải giữa đường, nhưng tên ghi chú cuộc gọi đến của Trương Phong Vũ viết hai chữ [Chu Tuệ] to đùng, điện thoại còn nằm trong tay anh Dương, anh ta chắc chắn nhìn rõ mồn một hai chữ đó.
Hình Minh kìm nén cảm xúc, sờ tay vào túi lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng: “Từng đánh nhau.”
Anh Dương sáng tỏ nhìn vào điện thoại: “Vì phụ nữ?”
Trên khuôn mặt xanh xao vàng vọt của anh ta hiện ra một nụ cười giễu cợt: “Lần trước ở trạm cứu hộ, cậu chơi phụ nữ đã khiến tôi rất kinh ngạc, lần này lại là ai?”
Hình Minh cắn chặt điếu thuốc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng điềm tĩnh: “Chính là cô ấy.”
Chuyện của Trương Phong Vũ có dính líu đến bài post, mà bài post lại có liên quan đến Chu Tuệ, cái tên Trương Phong Vũ này không đáng tin, nói không chừng ăn thêm vài cú đấm sẽ khai ra hết tất cả mọi chuyện, Hình Minh không thể đổi trắng thay đen dưới tai mắt của anh Dương, chỉ có thể nói ra sự thật.
“Cùng một người?” Anh Dương cười càng lớn tiếng hơn, “Cậu đúng thật là si tình, đến bây giờ vẫn chưa đổi người?”
Hình Minh nhếch môi: “Chơi quen rồi.”
Anh Dương cười lớn vài tiếng, vỗ vỗ vai anh: “Tôi thích mấy người thẳng thắn như vậy đấy.”
Trương Phong Vũ nằm dưới đất nghe thấy những lời này thì tức đến mức đôi mắt đỏ bừng, nhưng trên trán đang bị kề khẩu súng, cậu ta không dám động đậy lung tung, chỉ đành lườm Hình Minh bằng ánh mắt thù hằn dữ tợn.
Sau khi anh Dương làm rõ sự việc, bảo đàn em buông Trương Phong Vũ ra, nói với Hình Minh: “Giao cho cậu đấy, cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
Anh gật đầu: “Cảm ơn anh Dương.”
Hình Minh thật sự rất tức giận.
Túm lấy cổ áo của Trương Phong Vũ xách đến phòng nghỉ ngơi bắt đầu ra đòn, từng cú đấm hạ xuống, khiến Trương Phong Vũ vừa tránh vừa hét, hơn hai mươi tên đàn em đứng túm tụm ngoài cửa nghe động tĩnh.
“Đậu má! Anh Minh nổi giận lên đáng sợ quá!”
“Tôi nghe nói, trước đây có người đùa cợt người phụ nữ của anh Minh, bị đánh cho nằm liệt nửa người…..”
“Thật hay giả thế?”
“Không biết nữa, tôi cảm thấy chắc là thật…”
“Đm, âm thanh này…đây là muốn đánh tới chết à…..”
Tuy rằng Trương Phong Vũ từng học taekwondo, nhưng với chút sức mạnh cỏn con ấy của cậu ta, quả thật chính là một con tép riu ở trước mặt Hình Minh, anh vừa đấm cho một cú, cậu ta đã nằm oặt dưới đất nửa ngày không bò dậy nổi hệt như người vừa bị chấn động não, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đánh tao chết….mày phải….ngồi tù…..”
Anh rít một hơi thuốc, đá vào mặt cậu ta, giọng điệu tàn nhẫn: “Mẹ nó, tao thật sự muốn đập chết mày.”
Trong mười năm anh ở đây, gần như không có bất kỳ điểm yếu nào, hiện tại, Trương Phong Vũ tận tay bắt được điểm yếu của anh đưa đến trước mặt anh Dương, chẳng khác nào dâng mạng của Chu Tuệ vào tận tay anh Dương.
“Lần trước.” Hình Minh nắm đầu Trương Phong Vũ, lôi cậu ta đè lên tường, đôi mắt đen láy nhìn cậu ta, giọng nói đè xuống cực thấp, “Không có tao, thì mày đã chết chắc.”
Trương Phong Vũ dại ra.
Cậu ta không hiểu tại sao Hình Minh lại làm như thế, cũng không hiểu tại sao Chu Tuệ rõ ràng biết Hình Minh là người xấu nhưng vẫn muốn ở bên cạnh, tại sao Tống Duy Lượng nhìn thấy chiếc xe đó, nhưng không đuổi theo, ngược lại còn kêu cậu ta đừng ăn nói bậy bạ giống như vậy.
Trong lúc ngẩn ngơ, hình như cậu ta đã hiểu ra gì đó, thế nhưng, Hình Minh bỗng lôi súng ra, nhắm vào cậu ta mà bóp cò.
“Nhớ kỹ phát súng này.”
Một tiếng súng vang lên, mấy anh em đứng ngoài cửa đều tranh trước giành sau xông vào trong, Hình Minh đứng bên bàn trà đang cầm khăn giấy lau súng, Trương Phong Vũ nằm dưới đất, che phần bụng đang chảy máu không ngừng co giật, trong miệng cậu ta cũng bắt đầu hộc máu, dẫu vậy đôi mắt vẫn nhìn chòng chọc về phía của Hình Minh, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời.