Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng thì hai người vẫn mau chóng rời khỏi hội quán suối nước nóng.
Cũng không biết là do chột dạ hay cắn rứt lương tâm mà Chu Bành và Trần Tĩnh không còn đến tìm bọn họ gây sự nữa.
Bàng Tiểu Lộ cũng không có tâm trạng để suy nghĩ tới vấn đề này. Toàn bộ tâm tư của cô đều đặt lên người phụ nữ đột nhiên xuất hiện khi cô và anh trở về nhà.
Cô vừa lơ đãng cầm thìa xoay vòng trên viền ly, vừa nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Trình Yến.
Người này là bạn học cấp hai của anh, lớn lên cao gầy xinh đẹp, mái tóc màu đen dài buộc hờ sau đầu được chăm sóc rất cẩn thận, cùng với đó là lớp trang điểm tỉ mỉ tinh tế, nhìn vô cùng tự nhiên.
“Mấy ngày trước lớp trưởng nói muốn mở một buổi họp lớp” Mục Thơ Đình ôn nhu mở miệng, “Bọn họ bảo rằng không liên lạc được với cậu.”
Vậy chắc cô phải tốn nhiều công sức lắm mới đến được đây gặp Trình Yến nhỉ? Bàng Tiểu Lộ không ngừng chửi thầm trong lòng.
Trình Yến đưa thông tin liên lạc cho Mục Thơ Đình rồi lặng lẽ gạt miếng bánh ngọt mà cô ta đã bỏ vào dĩa của anh ra.
Bàng Tiểu Lộ nắm chặt cái thìa trong tay.
Cũng biết điều đó! Nếu dám ăn một miếng thì cả tuần tới đừng nghĩ tới việc bước vào phòng, tên khốn nạn!
Tính cách của Trình Yến là luôn khiến người ta giận sôi máu. Nhưng người phụ nữ kia đã lải nhải cả nửa ngày mà anh lại chẳng có chút phản ứng thiếu kiên nhẫn nào, ngay cả Bàng Tiểu Lộ cũng dần cảm thấy bực bội.
Cô lặng lẽ nghe một hồi lâu, sau đó mới buông cái thìa trong tay xuống, đứng lên cười tủm tỉm nói, “A Yến, em về nhà trước đây.”
“Sao lại về sớm thế?” Người mở miệng đáp lại chính là Mục Thơ Đình.
Cô ta chớp chớp mắt với vẻ mặt ôn hòa, còn dặn dò Bàng Tiểu Lộ nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì liên lạc với bọn họ -- nói cứ như thể cô mới là kẻ thứ ba phá hư buổi hẹn hò của người khác rồi xấu hổ rời đi trước.
Tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng Bàng Tiểu Lộ vẫn cười ngây ngốc rồi gật đầu, khóe mắt lại nhìn thấy Trình Yến đang thở phào nhẹ nhõm một hơi khiến cô càng tức giận hơn.
Giây tiếp theo, cô xoay người rời đi, hốc mắt phiếm hồng, bàn tay nắm chặt thành đấm.
Hình như anh đang lên kế hoạch gì đó.
Nhưng mà --
Mẹ nó!!! Ai rảnh đi quan tâm là kế hoạch gì chứ!!
Không thể nhịn nổi nữa.
Bàng Tiểu Lộ về nhà trang điểm, thay váy ngắn rồi xách túi chạy đến quán bar.
Ngồi trước quần bar mà trong tâm trí cô chỉ toàn là hình ảnh mấy ngày nay Trình Yến trốn trốn tránh tránh, một ngày chỉ nói được vài câu, còn có hình ảnh anh đi bên cạnh Mục Thơ Đình, khi cô tức giận truy hỏi thì anh lại bối rối, không trả lời được.
Tên khốn! Đồ đáng ghét! Bàng Tiểu Lộ nhấp một ngụm rượu, điện thoại trong túi rung lên cũng không hề hay biết.
Mặt khác khi Trình Yến về đến nhà thì phát hiện ra cô gái nhỏ vốn dĩ phải nằm ở sofa ăn vạ lại không thấy đâu.
Gọi mấy cuộc nhưng không ai nhấc máy, Trình Yến khẽ cau mày, lập tức ném cái túi nhỏ trong tay xuống sofa rồi xoay người ra khỏi nhà.
Cảm tạ khoa học kỹ thuật tân tiến, cảm tạ hệ thống định vị.
Không lâu sau, anh đã tìm được cô gái nhỏ uống đến say bí tỉ ở quán bar và thành công mang về nhà.
Trước khi tâm tình hoảng loạn chuyển thành tức giận ngập trời thì Bàng Tiểu Lộ đã được Trình Yến ôm lấy rồi ngồi lên sofa, một tay anh cầm cái túi nhỏ lắc lắc trước mặt cô, “Thấy gì không?”
Bàng Tiểu Lộ khịt khịt mũi, hai mắt mông lung do còn hơi say, “Cái, cái gì……”
Trình Yến hung hăng nhéo lên cái mũi đỏ ửng của cô một cái, “Đồ ngốc.”
“Anh.. anh còn la em…… Hu hu hu!” Bàng Tiểu Lộ oa một tiếng rồi khóc nức nở, “Cả ngày anh chỉ ở bên cái đó… người đó…… Hu hu hu hu hu Trình Yến, anh không cần em nữa đúng không?”
“Trình Yến, anh không cần em nữa… thì em biết phải làm sao bây giờ?” Bàng Tiểu Lộ càng nói thì trong lòng càng buồn bực, khóc to đến mức cả người run lên.
Lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ khóc lóc bi thương như vậy, Trình yến cũng không biết nên làm thế nào, chỉ dành duỗi tay lau nước mắt thay cô.
Thật ra Bàng Tiểu Lộ cũng biết mọi chuyện không có nghiêm trọng như vậy!
Chỉ là người đã uống say thì luôn nói chuyện không có đạo lý.
Cứ như thể bản thân sắp bị vứt bỏ tới nơi.
“Đương nhiên là anh rất cần em rồi, sao… sao anh có thể bỏ em được chứ!” Trình Yến khẽ mở miệng dỗ dành, giọng điệu hơi mất tự nhiên, tay chân luống cuống.
Bàng Tiểu Lộ cũng có chút sững sờ, nhưng giây tiếp theo nước mắt lại đột nhiên chảy rào rạt xuống. Cô khóc nhìn vô cùng đáng thương như thể vừa rồi anh nói cái gì đó ghê tởm lắm.
Trình Yến quả thực không còn biện pháp gì, ngữ khí hung dữ như lúc trước, “Đồ ngốc này, không được khóc! Muốn mù mắt luôn sao?!”
“Anh không những không dỗ em… mà giờ còn hung dữ với em!” Bàng Tiểu Lộ cũng phẫn nộ đáp lại, “Có phải… Có phải anh làm chuyện xấu nên chột dạ đúng không?! Hu hu hu hu!”
Trình Yến trợn mắt há hốc mồm. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?!
Mà khoan đã…
Sao bộ dạng la lối khóc lóc của cô lại có thể… đáng yêu đến thế?
“Thiếu thao đúng không?” Trình Yến thở dài một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói, anh có cảm giác như ngày nào mình cũng bị cô câu dẫn hết.
Ai ngờ rằng Bàng Tiểu Lộ nghe xong lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng bò xuống quỳ gối trên sàn nhà, sau đó kéo quần của anh xuống, ngậm lấy chỗ nhạy cảm.
Do uống rượu nên miệng của cô ấm nóng hơn bình thường.
Trình Yến không khỏi rên rỉ nặng nề trước một loạt động tác này.
Cô nhìn anh với đôi mắt ướt át, giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo chút ủy khuất, “Ông xã, anh đừng đi với cô ta nữa, có được không?”
“Em sắp ép khô anh rồi,” Trình Yến đĩnh eo để dương v*t cọ vào hàm dưới của cô, “Làm gì còn đủ tinh lực đi tìm người khác chứ?! Đúng là đồ ngốc mà.”
“Mấy ngày rồi anh không có làm em.” Bàng Tiểu Lộ lại buồn rầu, “Có phải anh chán ngấy em rồi đúng không?”
Lúc này hạ thân của Trình Yến đã căng chặt khó chịu, trán nổi đầy gân xanh, anh dùng sức bế cô lên, kéo quần lót của đối phương xuống, trực tiếp cắm vào.
Do hai chân mềm nhũn nên cô không thể quấn lấy eo anh, chỉ đành mặc kệ cho côn th*t cắm vào chỗ sâu nhất rồi bất lực rên rỉ.
Cảm giác được lấp đầy này khiến cô vô cùng thoải mái, thậm chí còn có chút yên tâm.
Mẹ nó, quả nhiên là thiếu thao mà!
Trình Yến thầm mắng một câu nhưng thật ra trong lòng anh cũng khó chịu. Đã mấy ngày rồi không làm tình, anh chỉ muốn tranh thủ bù hết một lần cho sảng khoái.
Ai ngờ đâu cô gái nhỏ lại vòng tay ôm lấy cổ anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Trình Yến kinh ngạc dùng sức vỗ mông Bàng Tiểu Lộ nhưng cô hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Cuối cùng anh đành phải ôm cô về phòng ngủ, đang định rút dương v*t ra để cô ngủ thoải mái hơn thì đối phương đã ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng khóc lóc, không chịu buông tay.
Trình Yến tức giận đến mức trợn tròn mắt, hơi động người một chút sẽ bị Bàng Tiểu Lộ ôm càng chặt hơn.
Mãi đến hơn nửa đêm, anh mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");