Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu - Lục Thạc
  3. Chương 6-10
Trước /29 Sau

Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu - Lục Thạc

Chương 6-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 6: Kẻ ngu ngốc thường nói nhiều

Nhìn bộ dạng khệ nệ, chiếc bụng to phệ, ánh mắt ti hí, vẻ mặt hắn hiện rõ sự dâm đãng. Hồ Cửu nhìn gương mặt vàng xuống sắc kia đủ biết tên này hoang dâm quá độ dẫn đến suy thận, có lẽ hắn dùng chất kích thích thường xuyên nên gan cũng có triệu chứng suy yếu.

Chiến thần Thiết Soái không phải hữu danh vô thực, lăn lộn chiến trường không chỉ cần tới tài giỏi, đánh giỏi, mà còn cần biết rất nhiều thứ. Vì bất cứ khi nào anh cũng có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

“Phúc...Phúc thiếu…Chào...Phúc thiếu…”

Lục Thạc vô thức lùi về phía sau, nắm chặt cánh tay của Hồ Cửu, có vẻ vô cùng ái ngại tiếp xúc gần với vị Phúc thiếu này.

Cô nhân viên trẻ đang tư vấn cho họ cũng sợ hãi cúi thấp đầu lùi về sau một chút, cứ như hắn là bệnh hủi cần phải tránh.

“Phúc thiếu a, anh đến mà không nói trước một tiếng, tôi không kịp chuẩn bị chu đáo a…”

Giọng nói nũng nịu của Lưu Sương Ngọc làm cho Hồ Cửu nổi da gà, cô nhân viên trẻ kia cũng hơi có chút không tự nhiên lắm.

“Khà khà, Sương Ngọc, em thật hư nha.”

Thái độ bỡn cợt háo sắc trắng trợn kia của Phúc Thái Lâm làm cho mọi người ở đây không thoái mái.

Hắn vừa nói vừa cười khả ố, nhưng rất nhanh quay về phía Lục Thạc.

“Tôi không biết Lục tiểu thư ở đây nha, tôi còn tưởng giờ này em nên chờ tôi ở..khách sạn mới đúng nhỉ?”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lục Thạc, dáng người lồi lõm có đủ, cùng khí chất lạnh nhạt kia. Hắn càng nhìn càng nghĩ đến lúc được cưỡi lên người cô, khiến cô kêu cha gọi mẹ, van xin hắn, thật tuyệt biết bao.

“Vị này...Đây là vợ tôi, phiền cẩn trọng lời nói.”

Hồ Cửu không nhịn được lên tiếng, dù sao vẻ mặt, nụ cười, ánh mắt kia của tên này làm cho anh không có chút thiện cảm nào. Anh nhìn cũng biết hắn đang nghĩ gì.

“Vợ? Lục Thạc từ khi nào lại có một người chồng...ừm… tôi nhớ ra rồi. Quả thật đã từng có, nhưng là một tên vô dụng, sao này lại trở về rồi?”

Hắn nhìn Hồ Cửu mặc một chiếc áo khoác to màu lính, gương mặt đen nhẻm, trên người còn vương bụi đường.

Phúc Thái Lâm khinh thường ra mặt, bản thân hắn cũng đã được nghe qua chuyện của vợ chồng Lục Thạc.

Cũng chỉ là một tên chồng vô dụng mà thôi, đàn bà dưới thân hắn còn ít sao? Chỉ cần làm cho hắn hài lòng thì có chồng hay không cũng chả sao.

“Xem như hôm nay tôi vui vẻ, anh cứ chọn một căn hộ đi. Chờ sau khi vợ anh làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ cho anh đứng tên căn hộ đó. Đủ rồi chứ?”

Phúc Thái Lâm híp mắt, trong mắt hắn cái gì cũng có thể xử lý bằng tiền. Bao gồm cả mua vợ người khác.

“Một căn hộ? Quá rẻ.”

Hồ Cửu ngắn gọn trả lời.

Trong lòng Lục Thạc run rẩy một trận, tuy cô không hy vọng quá nhiều về anh, cũng không mấy tin tưởng anh sẽ lo được cho cha con cô. Nhưng ít ra, anh vẫn là chiếc phao cứu cô lúc này.

Vậy mà, anh đang trả giá sao?

Như cảm nhận được cái run nhẹ kia của cô, Hồ Cửu có chút bất đắc dĩ, trong lòng cảm thán. Cũng vì anh bị ép buộc bỏ đi, bảo toàn vợ anh, cũng là muốn làm lại.

Vô tình làm cho cô mất đi sự tin tưởng ở anh, điều này cũng do anh mà ra.

“Anh bạn trẻ, tôi biết là anh vô dụng, căn hộ kia đã là quá hời rồi. Vợ anh...cũng chưa làm gì tôi thấy hài lòng nha.”

Phúc Thái Lâm nói lời này, chỉ rõ muốn hắn ta cho thêm gì đó thì phải xem Lục Thạc làm gì cho hắn ta thoải mái.

Vẻ mặt còn ngông nghênh như đã định.

Lưu Sương Ngọc bên này mắt thấy không ai để ý đến mình, còn nghe được Phúc thiếu gia kia trả giá mua vợ của tên nghèo hèn này.

“Phúc thiếu gia a, ngài quên em rồi sao. Cô ấy phục vụ ngài được cả một căn hộ, em đây...vẫn là làm ngài vui thích nhưng chưa thấy gì nha.”

Vẫn giọng điệu nũng nịu kia làm cho mọi người sởn gai da gà. Lưu Sương Ngọc như sợ mọi người không để ý tới mình.

“Chưa có sao? Em nhớ sai rồi thì phải, chiếc xe đỏ ngoài kia...hình như là…”

Phúc thiếu híp mắt nhìn chiếc xe ô tô đỏ chói bắt mắt ở bên ngoài, còn kèm theo nụ cười dâm ô.

“Nhưng mà...kia là rất hài lòng nha.”

Tuy Lưu Sương Ngọc không nói thẳng nhưng ai ở đây cũng biết ngụ ý của cô ta với Phúc thiếu là gì.

“Được, chỉ cần Lục Thạc có thể phục vụ tôi hài lòng, em cũng làm tôi vui. Chuyện căn hộ hay xe đều có đủ.”

Nói rồi hắn quay ra dùng ánh mắt dơ bẩn nhất nhìn Lục Thạc đang cố nép vào người Hồ Cửu.

“Anh bạn này, tôi nghĩ một căn hộ một con xe cỡ kia...đây là tôi đang vui rồi.”

“Vẫn quá rẻ rồi.”

Hồ Cửu lắc đầu cười nhếch mép.

Nhưng biểu hiện thất vọng của Lục Thạc làm cho cả người Hồ Cửu cứng ngắt lại tiếp lời.

“Vợ tôi là vô giá, người như anh không xứng.”

Giọng nói đanh thép của Hồ Cửu càng làm cho mọi người ở đây chấn động.

Lục Thạc cũng vô thức sững người, vô cùng bất ngờ trước câu nói của Hồ Cửu, cô nhìn anh cới ánh mắt hơi ngơ ngác khó hiểu.

Chương 7: Kẻ ngốc là ai chứ?

Những gì Hồ Cửu nói làm cho những người xung quanh cảm thấy anh đúng là kẻ ngốc.

“Một đêm, hai đêm…và nhiều đêm. Vợ vẫn là của anh, nhà xe vẫn là của anh. Có gì không ổn? Hay anh vẫn chê ít? Vợ anh cũng chỉ đáng giá thêm một ít lợi ích làm ăn nữa mà thôi. Ha ha ha.”

Phúc Thái Lâm cảm thấy kẻ trước mặt này có lẽ chưa hiểu vấn đề, cố ý nhấn mạnh còn không quên giễu cợt.

“Phúc thiếu…em thì sao…”

Lưu Sương Ngọc nghe đến món lời kia, bản thân cô ta cũng rất muốn điều đó.

“Tôi nhắc lại, vợ tôi là vô giá. Chút vật chất đó không xứng!”

Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn Hồ Cửu. Cô nhân viên mới kia lén lút nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lưu Sương Ngọc thì khinh bỉ nhìn Hồ Cửu, cảm thấy gã đàn ông này chỉ là sĩ diện hảo.

Còn Phúc Thái Lâm càng cười nhạo xem đó như trò cười, không mấy để tâm.

“Hồ Cửu, hay chúng ta đi đi.”

Sau lưng Hồ Cửu, Lục Thạc níu nhẹ tay anh, đúng là cô rất xúc động khi nghe anh nói như vậy. Nhưng ở đây lâu cũng không ổn, dù gì Phúc Thái Lâm là người không thể dây dưa.

“Chúng ta cần chọn một căn nhà tốt đã. Kệ họ đi!”

Hồ Cửu mạnh mẽ nói. Sau đó quay về phía cô nhân viên trẻ kia, ra hiệu cô giới thiệu các căn hộ cho anh.

Nhưng Phúc Thái Lâm bên này nhìn thấy Hồ Cửu bỏ ngoài tai lời mình nói thì vô cùng khó chịu, cảm giác tự tôn như bị chà đạp. Hắn nhìn Lục Thạc mơn mởn trước mặt mà không thể làm gì được, tự dưng trong lòng ngứa ngáy.

Cảm giác khó chịu dâng lên, nhìn Hồ Cửu vô cùng ngứa mắt.

“Này anh bạn…”

“Biến!”

Phúc Thái Lâm chưa nói hết đã bị khí thế của Hồ Cửu dọa sợ, vô thức lùi về sau vài bước.

Nhìn thấy Hồ Cửu như vậy, cô nhân viên trẻ kia lại càng hâm mộ, cảm thấy Lục Thạc thật may mắn khi có người đàn ông luôn bảo vệ mình.

“Cô gái, tôi cần căn biệt thự tốt nhất ở đây. Quan trọng là an ninh tốt.”

Giọng nói mạnh mẽ, khí chất của kẻ bề trên làm cho người khác vô thức phục tùng. Hồ Cửu dường như xem đám người Phúc Thái Lâm là không khí.

“Biệt…thự…thật sao?”

Cô nhân viên này có vẻ bất ngờ, cảm giác như không chân thật.

Nhìn thấy một màn này, Lưu Sương Ngọc muốn lấy lòng Phúc Thái Lâm, vội vàng bước lên ngăn cô nhân viên kia lại.

“Cô điên hay ngu? Một kẻ nghèo hèn dơ bẩn có thể mua biệt thự sao? Đừng làm phí thời gian của cô, tháng này cô lại không có doanh thu, cô muốn bị dudoir như con chó sao?”

“Chị Lưu…tôi…dù sao họ cũng là khách của tôi. Chị…nói như vậy có chút quá đáng.”

Trong lòng cô nhân viên tên Thạch Nguyệt lại càng run rẫy, đây là công việc giúp cô nuôi sống bản thân ở thành phố này.

“Gì chứ? Đúng là vật hợp theo loài. Tôi mở to mắt lên xem cô bán được gì cho tên nghèo hèn này.”

Nói xong Lưu Sương Ngọc quay ngoắc đi về phía Phúc Thái Lâm ra vẻ như vừa lập công.

“Cứ giới thiệu cho tôi loại tốt nhất. Không cần để ý những gì không đáng.”

Hồ Cửu cũng không muốn tốn thời gian cho những người không đáng.

“Hiện tại chỉ còn một căn biệt thư loại cao cấp. Về an ninh thì rất tốt, chỉ có cư dân ở khu biệt thự được ra vào, khách đến đây phải được chủ nhà cho phép mới được vào khu này.”

“Vị trí?”

“Nằm gần khu vực trung tâm thành phố, nhưng lại là khu phía tây. Nơi này có suối nước nóng, gần khu vực này không khí trong lành yên tĩnh. Rất tốt. Chỉ là…”

Đến đoạn này Thạch Nguyệt hơi ngập ngừng.

“Có vấn đề gì sao?”

Hồ Cửu nhíu mày suy nghĩ.

“Chỉ là…giá căn này…chín mươi tỷ.”

Vừa nói Thạch Nguyệt vừa cúi đầu, dường như không có hy vọng nhiều.

Hồ Cửu dứt khoát lấy từ túi áo trong ra một thẻ đen có hình cửu long màu vàng đầy uy quyền.

“Quẹt thẻ thanh toán.”

Lục Thạc nhìn thấy cảnh này, hơi ngẩn ra.

Chiếc thẻ đen kia đại diện cho thân phận tối cao, cả thế giới chỉ có ba thẻ phát hành. Nên những người ở đây không nhận biết được tấm thẻ này là điều bình thường.

Thạch Nguyệt run run đưa tay nhận lấy chiếc thẻ, đây là chín mươi tỷ. Chỉ một biệt thự này được bán, cô ta sẽ đạt doanh số, quan trọng hơn là tiền hoa hồng của căn biệt thự này đủ cho cô mở một cửa hàng nhỏ và để tiết kiệm nha.

“Vâng, mời hai vị đợi tôi một lát.”

Nhìn thấy dáng vẻ kia của cô nhân viên, Lưu Sương Ngọc vô cùng ngứa mắt.

“Hừ, một cái thẻ lạ hoắc trước giờ tôi chưa thấy. Cô ngu sao? Còn chưa nói những căn biệt thự ở khu đó chỉ có cấp cao mới có thể mua, cô có thấy đến người quản lý như tôi cũng chỉ bán những căn hộ cao cấp sao?”

“Cô vẫn nên tỉnh ra đi, thẻ kia cũng chỉ là màu để sĩ diện với đời mà thôi.”

Lưu Sương Ngọc tự cho là đúng, khinh bỉ ra mặt đối với Thạch Nguyệt, cũng nhìn qua Hồ Cửu cùng Lục Thạc.

“Sương Ngọc, em đúng là có mắt nhìn. Không như một số người, tôi muốn xem cô ta cầm cự được bao lâu. Rồi hắn cũng sẽ dâng vợ cho tôi mà thôi.”

“Sương Ngọc, tối nay đến chỗ cũ. Chắc chắn căn hộ cao cấp kia là của em…”

Nhìn Hồ Cửu cùng Lạc Thạc, Phúc Thái Lâm tức giận muốn cho Lưu Sương Ngọc nhiều phúc lợi một chút. Hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm sẽ dồn hai con người kia vô đường cùng, hắn không tin Lục Thạc không tự leo lên giường hắn.

“Lục Thạc, tôi sẽ khiến em quỳ dưới chân tôi mà van xin được lên giường của tôi. Cả anh, tôi cũng sẽ cho anh biết lúc đó vợ anh có bao nhiêu giá trị.”

Nói xong hắn quay người bỏ đi.

Hồ Cửu không mấy quan tâm, người làm anh quan tâm hiện tại chỉ có Lục Thạc và cha vợ.

“Nhanh thanh toán, tôi đợi.”

Nghe Hồ Cửu giục, Thạch Nguyệt có chút do dự. Lời Lưu Sương Ngọc nói cũng có phần đúng, chiếc thẻ này thật kỳ lạ.

“Thật sự…thanh toán được sao?”

Chương 8: Thẻ đen bí ẩn

Hồ Cửu nhếch mép, nhìn cô nhân viên rụt rè lại càng làm anh thấy buồn cười. Những người ở đây không biết đến chiếc thẻ này cũng là điều bình thường.

“Cô cứ thử thanh toán đi. Tôi vẫn ở đây, cũng không lấy đi biệt thự của bên cô.’

Nghe vậy cô nhân viên hơi xấu hổ cúi đầu. Quả thực quẹt thẻ thanh toán sẽ biết, nếu không có tiền thật thì cô cũng không mất gì cả.

“Vâng.”

Nói rồi Thạch Nguyệt nhanh chóng đi vào trong thử thanh toán thẻ.

Hồ Cửu đỡ Lục Thạc ngồi xuống bên cạnh, lòng anh hơi nhói, mấy năm qua là do anh, cô mới chịu khổ. Nếu như có anh bên cạnh, bọn người kia cũng không tới mức ức hiếp cô.

“Vợ à, em ngồi đây. Một lát xong thôi.”

Nhìn Hồ Cửu dịu dàng cưng chiều Lục Thạc như vậy, Lưu Sương Ngọc cơ hồ như ghen tị đỏ mắt.

Cô ta đúng là có tí nhan sắc, luôn phải chăm chút bản thân bốc lửa, nếu cô ta không mồi chài các ông chủ lớn thì làm gì có được như hôm nay.

Nói trắng ra là bán thân để kiếm lợi, chưa lần nào Lưu Sương Ngọc thực sự có được tình cảm thực sự, cũng chỉ là bị đàn ông hành hạ trên giường. Xong việc là những thứ vật chất lạnh lùng kia.

“Ôi dào, lại đóng phim tình tứ cho ai xem chứ. Rồi cô ta cũng chỉ là đồ bán thân kiếm lợi mà thôi.”

“Cút!”

Hồ Cửu gầm lên, Lưu Sương Ngọc tuy hơi sợ, nhưng cô ta không muốn yếu thế. Nhìn Lục Thạc mang khí chất lạnh nhạt cao quý, cô ta lại càng ghen tỵ.

Lại nhớ đến những gì mà Phúc thiếu hứa hẹn cho Lục Thạc, cô ta lại ganh tỵ không chịu nổi.

“Cũng chỉ là gái đĩ làm tiền, ở đây thanh cao cho ai coi chứ. Cùng lắm cô có một thằng ngu ở cạnh mà thôi…”

“Bốp.”

Mọi người ở đây cũng chưa biết có gì xảy ra, chỉ thấy Lưu Sương Ngọc mặt sưng vù, miệng chảy máu, gãy một cái răng. Cô ta ngã nhào xuống đất, dường như không đứng dậy nổi.

“Chỉ cần ai dám sỉ nhục vợ tôi, chỉ có một con đường là chết.”

Ánh mắt sát khí của Hồ Cửu như tuyên án tử cho Lưu Sương Ngọc. Trong lòng anh cũng đã lên án tử cho tên Phúc Thái Lâm kia.

Bất cứ ai động vào người thân của anh, thì đều phải trả giá.

“Tên điên này, người đâu chết cả rồi, chết hết sao. Mau báo cảnh sát ngay cho tôi.”

Lưu Sương Ngọc tức đến phát điên, cô có hẹn với Phúc thiếu, bộ dạng thế này thì làm sao phục vụ cho Phúc thiếu, vậy thì mất trắng căn hộ cao cấp.

Càng nghĩ Lưu Sương Ngọc càng tức giận, lúc này bảo vệ nghe tiếng la hét của Lưu Sương Ngọc thì đã chạy vào đông đủ.

“Lôi tên này đi, hắn ta đánh tôi đó.”

“Này anh bạn, mời đi theo chúng tôi.”

Một tên to cao lực lưỡng tỏ vẻ lịch sự bước tới, Hồ Cửu nhìn cũng không thèm nhìn.

“Tôi nhắc lại lần nữa. Cút hết cho tôi!”

Lục Thạc run run nắm chặt tay Hồ Cửu. Anh cảm thấy bản thân không nên làm Lục Thạc thêm sợ.

Hồ Cửu chuẩn bị tinh thần xử lý đám người này.

“Chào hai vị, thanh toán đã hoàn tất. Anh muốn khi nào nhận nhà? Vì anh là khách VIP nên sẽ được ưu đãi nội thất, bất cứ khi nào cũng có thể dọn vào”

Trong lòng Thạch Nguyệt vô cùng vui vẻ, chiếc thẻ kia không hiển thị số tiền, ban đầu cô có hơi sợ thất vọng. Nhưng khi thông báo số tiền được thanh toán, Thạch Nguyệt như muốn hét lên.

Khi tên dẫn đầu tốp bảo vệ định xông lên, nghe Thạch Nguyệt gọi đây là khách VIP thì hơi sững lại.

Hắn ta hơi bối rối nhìn Lưu Sương Ngọc, nếu là khách VIP thì việc đánh Lưu Sương Ngọc cũng không thể làm gì.

“E hèm, đây là có chuyện gì?”

Thạch Nguyệt nhìn trưởng đội bảo vệ, ánh mắt hơi thắc mắc. Bừa rồi cô quá vui mừng chỉ chăm chú trả thẻ cho Hồ Cửu, cũng chưa thấy Lưu Sương Ngọc đang ôm mặt khóc.

“Đây…là khách VIP…Anh ấy mới vừa mua…căn biệt thự đắt nhất khu Luxury. Có gì…sao ạ?”

Nhìn đám người kia đang chuẩn bị tư thế như muốn đánh nhau, Thạch Nguyệt có chút hơi lo sợ.

Tên dẫn đầu nhóm bảo vệ hơi lúng túng. Lúc này Lưu Sương Ngọc vô cùng uất nghẹn, không tin vào tai mình.

“Sao có thể? Là mày nói dối đúng không? Một tên hèn bẩn thế kia sao có thể mua nhà, lại còn là biệt thự. Tạo không tin. Bảo vệ còn đứng đó làm gì? Không mau cho hắn một trận đi.”

Lúc này một vị mặc vest, điềm đạm đi tới nhìn qua có vẻ là quản lý. Anh ta chạy tới trước mặt Hồ Cửu, khép nép khom lưng.

“Vị khách này, xin mời vào phòng dành cho VIP để làm thủ tục ạ. Nếu có cần gì cứ nói với tôi.”

Những người ở đâu há hốc mồm, nhìn quản lý Lưu khom lưng chào đón Hồ Cửu cùng Lục Thạc.

“Anh họ…đây…”

“Câm miệng! Cô làm được thì làm không làm được thì cút. Đừng ảnh hưởng tới vị khách quý này.”

Quản lý Lưu không kiêng nể mặt mũi của Lưu Sương Ngọc, cứ thế mắng trực tiếp trước bao người.

Cũng vì ngày thường cô ta dùng chút vốn tự có lấy về doanh thu không ít, nên anh ta mở một mắt nhắm một mắt chuyện cô ta càn quấy.

Nhưng đây là ai? Anh ta không rõ, nhưng có thể bỏ ra chín mươi tỷ mua đứt căn biệt thự đắt nhất. Thẻ đen kia lại không hiện số dư, anh ta có nghe qua những người thực sự có quyền có tiền luôn có loại thẻ đặc biệt.

Dù người trước mặt ăn mặc xuề xòa, nhưng anh ta cũng không dám khinh thường.

“Tôi muốn cô ta cút. Cho các anh hai tiếng đồng hồ thu xếp, sau hai tiếng tôi muốn vợ và cha vợ tôi được vào căn biệt thự đó.”

Hồ Cửu lạnh lùng nói.

“Vâng vâng…”

Quản lý Lưu vẫn là biết nhìn người và xử lý tốt công việc. Rất nhanh xử lý mọi chuyện.

“Anh họ…em…”

“Câm miệng, còn các anh đừng đây làm gì? Hết việc làm?”

Vừa quát Lưu Sương Ngọc, quản lý Lưu quay sang bảo vệ đanh giọng hỏi.

Chỉ cần bán được căn hộ chín mươi tỷ, doanh thu tháng này của chi nhánh anh ta vượt hẳn với chi nhánh khác rồi.

“Môi giới ghi tên cô nhân viên kia.”

Hồ Cửu không quên Thạch Nguyệt, ít ra cũng chỉ có cô ta đón tiếp anh.

Chương 9: Anh là ai?

Long Thiên cảm giác như vả vào mặt. Hắn tức giận, Lưu Sương Ngọc kia nếu không có chút nhan sắc, dụ dỗ các thiếu gia mua căn hộ tăng doanh thu cho hắn thì chắc chắn hắn đã đuổi cô ta.

Căn biệt thự này là loại đắt đỏ nhất ở cái thành phố này. Hoa hồng của căn biệt thự đủ doanh thu cho cả chi nhánh.

Còn có phúc lợi được thưởng du lịch, tiền thưởng, khen thưởng công khai.

Nếu Lưu Sương Ngọc không làm vị khách này mất lòng thì hắn ta có thể sẽ có được khoản hoa hồng này.

"Vâng, vâng, tôi sẽ để Thạch Nguyệt làm ngay."

"Đứng đó làm gì? Hoàn tất thủ tục đi."

Dù không muốn nhưng hắn ta cũng phải chiều theo ý khách.

Trước giờ chưa ai mua biệt thự ở khu cao cấp mà có thể thanh toán một lần duy nhất như Hồ Cửu.

Long Thiên tuy không biết Hồ Cửu có thân phận gì, nhưng có thể bỏ tiền mua căn biệt thự đắt đỏ mà không chớp mắt thì không đơn giản là người giàu có.

"Mời quý khách vào trong. Trong lúc chờ làm thủ tục, chúng tôi gửi một chút quà tặng tới các vị để bồi thường sự cố này."

Hồ Cửu ung dung cùng Lục Thạc đi vào.

Thạch Nguyệt cúi đầu theo sau, chỉ còn Lưu Sương Ngọc nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

Cô ta ôm má sưng vù, ánh mắt không thể tin cùng căm tức.

“Quản lý Long, họ…sao họ…có thể…”

Long Thiên trừng mắt, vẻ mặt tức giận nhìn Lưu Sương Ngọc không chút thương tiếc.

“Sao lại không? Não ngắn như cô thì biết cái gì chứ? Chẳng lẽ người có tiền lại bày ra vẻ mặt ‘ta đây có tiền’ cho cô sao?”

Nói rồi nhìn bên má sưng vù của Lưu Sương Ngọc, hắn ta không hề có chút đau lòng mà nói tiếp.

“Cô đừng chỉ biết nhìn bề ngoài, đám thiếu gia của cô dắt về mua được bao nhiêu căn hộ? Trả một lần hay trả góp? Vị này là trả tất cả trong một lần, tất cả chi phí nội thất đều thanh toán một lần, còn có chi phí kèm theo đều trả trong năm năm. Các vị khách của cô có sao?”

Lưu Sương Ngọc nghe xong lại vô cùng bất ngờ, vẻ mặt xụi lơ. Trong lòng tràn gập hối hận.

“Hối hận sao? Hoa hồng của căn biệt thự đó lẽ ra có thể là do cô với tôi hưởng trọn, thưởng doanh số, thăng cấp, du lịch, thưởng cuối năm…Tất cả vì đồ vô dụng như cô mà mất. Cô mau biến đi, đừng làm bẩn mắt khách. Lần sau đừng để tôi thấy chuyện này lần nữa, nếu không…cô tự biết hậu quả.”

Long Thiên nghĩ tới thăng cấp cùng số tiền hoa hồng kia lại đau lòng không thôi.

Nhưng nghĩ tới vị khách kia, Long Thiên muốn lấy lòng một chút, dù sao mua được căn biệt thự kia thì trước sau gì cũng sẽ mua thêm một căn hộ cao cấp khác.

Nghĩ vậy hắn nhanh chóng vào phòng chờ, phân phó mọi người tiếp đãi Hồ Cửu cùng Lục Thạc.

“Xin hỏi sổ sở hữu nhà đứng tên…”

Thạch Nguyệt thận trọng hỏi, trước giờ các vị khách nam mua nhà thường cùng đứng tên với vợ hoặc chỉ muốn đứng tên anh ta. Chuyện này là cần hỏi nha.

“Vợ tôi Lục Thạc.”

Giọng nói quả quyết.

Lục Thạc bất ngờ nhìn Hồ Cửu. Hôm nay cô phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, hiện tại Hồ Cửu lại để cô đứng tên khối tài sản giá trị, đừng nói là ở, cả khi họ không có gì bán căn biệt thự này đi thì tiền đó đủ ăn cả đời nha.

“Cái này…anh không sợ…”

“Em là vợ anh, có gì mà sợ. Tất cả những gì anh có thể cho em, đều cho cả.”

Nói rồi Hồ Cửu nắm lấy tay Lục Thạc, vô cùng triều mến. Nhìn bộ dạng bị dọa sợ của Lục Thạc, anh có chút đau lòng.

Dù sao nếu nói anh là Chiến thần vang danh lẫm liệt sợ rằng cô sẽ cảm thấy chênh lệch tự ti, tốt nhất anh sẽ dần dần để cô đủ tư cách đứng bên cạnh anh.

Để không một ai dám xem thường cô, không vì anh mà hạ bệ cô.

Hồ Cửu quyết tâm.

Lúc này Long Thiên cùng Thạch Nguyệt nhanh chóng xử lý thủ tục, yêu cầu của Hồ Cửu là được chuyển vào ở ngay, nên mọi thứ phải được xử lý nhanh chóng.

Khi trong phòng chỉ còn hai người Hồ Cửu cùng Lục Thạc. trong lòng Lục Thạc có chút bất an, nhìn Hồ Cửu như muốn hỏi rồi thôi.

“Sao…anh lại có nhiều tiền vậy? Mấy năm qua anh ở đâu?”

Nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Thạc, Hồ Cửu lại càng tự trách bản thân nhiều năm qua làm khổ cô.

“Anh bôn ba, cũng có chút quen biết. Tình cờ cứu được thân tín của Thiết Soái chiến thần nên cũng được ưu ái một chút.”

“Thiết Soái? Chiến thần? Anh đang nói đùa à?”

Lục Thạc trừng mắt không tin.

“Là thật.”

“Hồ Cửu, nhiều năm như vậy anh vẫn biết nói đùa. Thiết Soái là ai? Người thân cận ông ta là ai chứ? Anh lấy gì mà cứu họ?”

Nhìn Lục Thạc không tin, trong lòng Hồ Cửu cũng bất đắc dĩ.

“Là tình cờ họ bị lạc, lúc đó anh đang trên đường đi. Vô tình cứu giúp một bữa cơm.”

“Chỉ một bữa cơm mà có được ngần ấy đãi ngộ?”

Lục Thạc lại hỏi tới.

“Đúng vậy, người ta là Thiết Soái, chỉ cần giúp họ một chút thì họ trả gấp mười, gấp trăm. Điều này ai cũng biết rõ.”

Nghe cũng có vẻ hợp lý, Lục Thạc tạm không nghi vấn. Nhưng sau đó cô lại tỏ ra thất vọng.

“Tôi tưởng nhiều năm đi xa anh sẽ làm nên nghiệp lớn, không ngờ vẫn là nhận ân tình từ người khác.”

Hổ Cửu nghe câu này có chút dở khóc dở cười.

“Chẳng phải anh về rồi sao? Dù sao có chút quan hệ này cũng không để em cùng cha chết đói được.”

Anh cố tỏ ra vui vẻ hài hước, không muốn cô quá căng thẳng.

“À, còn có, Thiết Soái có cho anh hai đặc quyền, khi về thành phố Gia sẽ giao cho anh một doanh nghiệp để tự làm ăn. Còn một đặc quyền nữa khi cần sẽ chủ động liên hệ.”

“Thật sao?”

Ánh mắt Lục Thạc sáng lên.

“Nhưng nhiều năm rồi anh không quá rành chuyện kinh doanh nữa. Anh nghĩ vẫn là giao em quản lý tốt hơn.”

Chương 10: Kẻ lạ mặt

Lúc này Long Thiên cùng Thạch Nguyệt cùng đi vào phòng chờ cho khách VIP.

“Cô Lục chỉ việc ký tên vào các danh mục này thì thủ tục sẽ hoàn tất. Phía bên Biệt thự đã chuẩn bị xong rồi, hai vị có thể dọn vào ở ngay.”

Thạch Nguyệt còn nhiệt tình nói thêm.

“Hai vị sau khi mua căn biệt thự này sẽ nhận được voucher giảm giá căn tiếp theo, dù là giá trị nào cũng sẽ được giảm 20%.”

Thật ra cả Thạch Nguyệt cùng Long Thiên cũng không hy vọng nhiều về việc khách hàng sẽ quay lại mua một căn hộ hay biệt thự. Vì họ đã mua dùng thì còn cần mua thêm sao?

Cũng có thôi, nhưng chủ yếu các ông chủ lớn mua cho nhân tình. Mà nhân tình thì sao? Thì phải ở xa nơi này, nhưng họ buộc phải bảo mật thông tin khách hàng, cho nên về cơ bản những căn hộ này giá trị không quá cao.

“Khu biệt thự này còn căn nào không?”

Hồ Cửu điềm tĩnh hỏi.

“Dạ. Thật ra khu này căn của anh chỉ còn một căn duy nhất. Nhưng khu biệt thự mới nằm phía Tây thì vẫn còn hai căn biệt thự loại tốt.”

Thạch Nguyệt thành thật mà tư vấn.

Nhưng Long Thiên bên cạnh phản ứng rất nhanh, đây là muốn mua thêm một căn biệt thự nữa đấy.

“Vị này, tôi gọi anh là anh Hồ được không ạ?”

“Được.”

“Biệt thự khu này còn hai căn nhưng nổi bật nhất là căn Bạch Nguyệt có chất lượng và vị trí tương đương căn hộ anh vừa mua. Tôi cam đoan căn biệt thự này tốt vô cùng.”

Long Thiên chớp lấy thời cơ, tuy khu biệt phía Tây đắt đỏ không kém, nhưng căn Bạch Nguyệt cùng căn Thúy Mộng này đều được đặt tên. Và chỉ có hai căn này được xem là đắt đó, dù giới tài phiệt không hiếm lạ số tiền kia, nhưng họ cũng ngại mua chúng.

Vì sao ư? Cây cao đón gió, đạo lý này ai cũng biết. Ở nơi đắt đỏ, sang trọng, lại còn là nơi đặt biệt, trừ khi là người không ai dám động vào. Nếu không sẽ làm cho những người khác nhìn vào, rất khó sống nha.

“Quẹt thẻ, mua căn đó đi.”

Hồ Cửu vẫn không quá nhiều lời.

“Gì ạ?’

Long Thiên cùng Thạch Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau. Đây là gì chứ? Một vị khách cùng lúc mua hai căn biệt thự. Mà còn là những căn biệt thự đắt đỏ nhất nhì, chưa ai dám động tới.

“Bố trí như căn vừa rồi là được.”

Hồ Cửu vừa dứt lời, Lục Thạc hơi ngơ ngác lên tiếng.

“Anh điên rồi. Sao lại mua tiếp chứ?”

Anh vỗ tay Lục Thạc ý muốn Lục Thạc yên tâm. Nhưng dường như cô quá mức sốt ruột.

“Đừng dựa vào chút danh vọng của người khác mà tham lam, anh đừng bốc đồng như thế có được không hả.”

Long Thiên cùng Thạch Nguyệt nhìn nhau, cũng biết hai người có chút bất đồng, đành cúi đầu xem như mình vô hình. Nghề này là gì chứ? Nếu họ đi thì mất cơ hội, nếu họ đứng đó có khi sẽ vạ lây.

Nhưng nghiệp vụ không cho phép họ đi nha.

“Em tin anh được không? Đây là anh trả ơn cho người đã từng giúp đỡ anh.”

Lục Thạc dường như không nghe vào.

“Ai chứ? Ai mà anh có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy?”

“Là người lúc anh thê thảm nhất vẫn không bỏ rơi anh.”

Nghe xong lời này của Hồ Cửu, Lục Thạc hơi khựng lại.

“Anh…anh đang trách tôi?”

Hồ Cửu hơi ngớ người, chuyện gì thế này? Sao lại thành ra anh trách cô. Thực sự căn biệt thự này anh muốn dành cho cha mẹ của Dung Vị. Hai người đau khổ khi Dung Vị bị ngồi tù, anh như kẻ ăn mày không hơn không kém, nhưng chỉ có hai người già họ bán mọi thứ đưa hết tiền cho anh.

Còn sắp xếp cho anh vào quân đội, chỉ muốn anh có một đường trốn xa, không bị bọn người kia hãm hại tới. Dung Vị không thoát được là quá đủ với họ, bọn họ cũng không muốn anh bị gì.

Ân tình này anh xem như công ơn tái sinh, một kẻ mồ côi như anh lại được chút hơi ấm tình thương từ những hai người già. Anh vì vội về tìm Lục Thạc đầu tiên, vẫn chưa tới nơi ở của họ.

“Anh không có.”

Hồ Cửu không biết giải thích làm sao để cô có thể nguôi giận. Nháy mắt với Long Thiên cùng Thạch Nguyệt cho họ ra ngoài.

Sau khi hai người kia ra ngoài, Lục Thạc càng tức giận, không hiểu vì sao cô lại vô cùng khó chịu.

“Anh là đang trách tôi không giúp gì anh khi anh khó khăn? Vậy anh có nghĩ tới lúc anh bỏ đi tôi như thế nào? Cái nhà này như thế nào không? Giờ thì anh nói rằng ân nhân? Giúp anh lúc khó khăn?”

Trong lòng cô nghĩ đến một chuyện, chính là có người phụ nữ nào đó đã ở cạnh anh trong thời gian qua, nghĩ tới bỗng nhiên cô lại khó chịu.

“Em đừng như vậy. Anh thật sự chỉ muốn trả ơn.”

Hồ Cửu không giỏi giải thích, mà chuyện thì quá dài. Anh không thể một lần nói ra tất cả, huống hồ anh còn chưa đến đón cha mẹ Dung Vị.

“Anh đang cảm ơn bằng cả một căn biệt thự?”

Lục Thạc nhất quyết không tin.

“Có những chuyện không thể giải thích, tin anh được không? Khi họ vào đó ở em cũng sẽ hiểu.”

Trong lòng Lục Thạc vẫn vô cùng khó chịu. Kỳ thực lúc đó cô không thể giúp gì cho anh, nhưng không phải lỗi của cô, hiện tại anh lại nói đền ơn, trong lòng cô đa phần thấy bản thân vô dụng là nhiều, nên sự khó chịu này không thể nói ra.

“Tùy anh, tiền của anh, tôi quản không nổi.”

Nói rồi Lục Thạc qua một góc gọi cho cha mình.

Hồ Cửu nhìn vậy thì thở dài, ra hiệu cho người bên ngoài vào.

“Thanh toán đi, người đứng tên…Dung Vị.”

Lòng Thiên cùng Thạch Nguyệt định ra ngoài thì Hồ Cửu lại gọi ngược.

“Vẫn tính doanh số cho cô ấy. Còn Voucher 20% kia vẫn là thôi đi, anh cũng nhiệt tình, cứ để cho anh.”

Dù trên người Hồ Cửu mang đậm sự từng trải, sa trường là nơi anh sống. Nhưng trước đó anh cũng là một doanh nhân, chuyện cần làm cần thưởng cho người, anh đều rõ nhất.

Long Thiên điên cuồng tính nhẩm 20% đủ cho hắn ta vui vẻ cả năm mất, cũng không thèm quan tâm tới khoản hoa hồng của Thạch Nguyệt.

Hắn nhìn Thạch Nguyệt thuận mắt hơn nhiều, vui vẻ đi chuẩn bị thủ tục, hôm nay xem như hắn may mắn nha.

“Cha à, tình hình bên cha thế nào rồi?”

“Được, con chờ.”

Nói xong thì cúp máy, Lục Thạc thở dài, tự nhủ bản thân dù sao cô cùng nhờ anh mà thoát được một kiếp. Cũng không thể nào trách móc anh được.

“Hữu Thủ báo anh đã xong, Hữu Thủ sẽ tới đưa một nhà chúng ta về nhà mới.”

Nghe Hồ Cửu nói xong, Lục Thạc trong lòng gợi lên chút hy vọng.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vĩnh Hằng Kiếm Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net