Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lộ Lộ và bạn trai yêu nhau cũng gần được một năm, gần đây cô cứ cảm thấy bạn trai đối với cô càng lúc càng lạnh nhạt, nên sinh ra hoài nghi. Mãi đến tận hôm qua, cô thấy một tin nhắn mờ ám trong điện thoại bạn trai, nên cô tin chắc không phải bản thân đa nghi. Bạn trai chắc đã có người khác ở ngoài.
Lộ Lộ cũng là một cô gái có mặt mũi, nếu để người quen biết bạn trai cô "đi trật đường ray", nhất định họ sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ, nói xấu sau lưng cô. Lộ Lộ online, vô tình lạc vào cái động à không cái website của Trọng Dạ. Lúc đó, cô không biết nhờ ai, nên một lúc nông nổi đã gửi lại tin nhắn, bây giờ thì cô hối hận muốn chết. Lúc này, chỉ có thể nhắm mắt đi theo Trọng Dạ.
Hai người đi thẳng lên tầng sáu, biết bạn trai Lộ Lộ đang thuê phòng 6012, Trọng Dạ chuẩn bị gõ cửa phòng. Lộ Lộ luống cuống, hơi mất bình tĩnh rồi.
"Hay là, chúng ta bỏ đi." - Lộ Lộ ngăn cản Trọng Dạ gõ cửa.
"Đến cũng đã đến rồi, lúc này mà bỏ đi thì thật là mất mặt. Cô cam lòng bỏ qua cho bọn họ sao?" - [Bà không làm công việc thì làm sao có thu hoạch? Lúc này cô bỏ đi, bổn đại thần phải làm sao?]. Trọng Dạ trong lòng khinh thường.
Trọng Dạ nói xong, thấy Lộ Lộ không ngăn cản nữa, liền gõ cửa phòng.
"Phục vụ phòng."
"Tôi không có gọi, nhầm phòng rồi." - Bên trong truyền ra giọng nói bực mình, nghe thấy giọng nói này Lộ Lộ hơi kích động. Xem ra, bên trong đúng thật là bạn trai cô ấy.
Trọng Dạ vẫn tiếp tục gõ cửa, người trong phòng có vẻ tức giận hơn, có tiếng bước chân đi đến cửa.
"Tôi đã nói là nhầm phòng còn gõ, coi chừng tôi ném......Lộ Lộ?" - Người con trai mặc áo choàng tắm, tức giận ra mở cửa. Hắn không ngờ rằng, người đứng ngoài cửa là bạn gái hắn.
Đại khái là quá mức ngạc nhiên, đến khi trong phòng vang lên một giọng của phụ nữ hỏi hắn có chuyện gì, thì lúc này người con trai đóng cửa. Kết quả, Trọng Dạ liền chen một chân vào chặn cửa, dùng hết sức đẩy mạnh. Khi Lộ Lộ xem những tin nhắn trong điện thoại bạn trai, biết rằng có vấn đề, nhưng khi tận mắt thấy được sự thật, vẫn rất đau lòng. Trong nhất thời, mọi người không biết làm gì, Trọng Dạ làm đúng nghĩa vụ "giúp người là niềm vui", không nhiều lời, trực tiếp kéo Lộ Lộ vào phòng.
Trọng Dạ xông thẳng vào phòng, nhìn thấy một cô gái cũng mặc áo choàng tắm nằm trên giường. Một nam một nữ đi khách sạn, còn mặc áo tắm, không làm gì chẳng lẽ tán gẫu về cuộc sống sao? Quỷ cũng không tin.
"Cô ta là ai?" - Lúc này, Lộ Lộ mới nhớ cô là người yêu đầu tiên, nên cô phải mắng chửi hai con chó này mới đúng.
"Bộ cô đui sao mà không thấy? Còn chưa từ bỏ hi vọng à?" - Người thứ ba ngang ngược, chắc bị đứt dây thần kinh xấu hổ, đi đến cạnh người con trai kéo tay hắn thị uy.
"Vương Kiến Thành, anh là tên khốn nạn!" - Lộ Lộ cảm thấy như vừa bị tát một bạt tay, cơ thể bị lột trần trụi không thể chịu nổi. Sự lăng nhục làm cho cô tức giận, lập tức xông thẳng vào hai người.
"Em nổi điên cái gì!" - Đến nước này, người con trai cũng chẳng thèm cầu xin tha thứ. Nhìn thấy Lộ Lộ thất lễ như vậy, làm cho hắn thêm phản cảm. Hắn dùng sức đẩy, làm Lộ Lộ bị đụng vào cạnh giường.
Trọng Dạ nghĩ, trước tiên cứ để họ từ từ giải quyết, ai ngờ tên con trai lại trở mặt vô tình. Hắn còn đánh Lộ Lộ, bây giờ đến lúc nàng làm việc rồi.
"Dám đánh phụ nữ, đáng chết!"
Trọng Dạ đỡ Lộ Lộ ngồi lên giường, sau đó đạp một cước vào bụng tên con trai, làm hắn văng thẳng lên ghế sopha. Vương Kiến Thành tưởng Lộ Lộ chỉ mang theo Trọng Dạ nhìn một chút rồi đi, hắn đánh phụ nữ là không đúng, nhưng bị một cô gái đánh cũng mất mặt. Huống chi, người yêu cũ và người yêu mới đều ở đây, thử hỏi mặt mũi hắn để đâu?
"Là cô ấy đánh tôi trước, tôi chỉ không cẩn thận đẩy cô ấy một cái. Nếu cô muốn làm lớn chuyện, đừng trách tôi không khách sáo." - Tên con trai thấy, có thể lúc nãy hắn không phòng bị kịp, nên mới bị ăn một đạp. Có thể Trọng Dạ chỉ là bà chằn lửa thích ra oai thôi.
"Thế ngươi thử không khách sáo ta xem nào."
Trọng Dạ là người rất khó đụng vào, chủ động khiêu khích nàng, chính là tìm tới cái chết. Nàng xông tới, nắm áo Kiến Thành, quật hắn ngã nằm trên đất, một tên đàn ông mà sức phản kháng đều không có. Hắn bị Trọng Dạ đánh nhừ tử sắp chết, cô gái cũng hoảng, lập tức gọi điện thoại kêu người đến.
"Trọng Dạ đại thần, ngài cứ thế sẽ xảy ra chuyện lớn." - Giám thị Nhược Nhược hét lớn, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Trọng Dạ nhắc nhở.
Trọng Dạ không bao giờ thèm nghe Nhược Nhược, vẫn thích làm theo ý mình. Đối với loại đàn ông cặn bã này, không thể mềm yếu. Trọng Dạ sẽ đánh hắn thành cái đầu heo, rồi kéo tới trước mặt Lộ Lộ.
"Tên khốn nạn, xin lỗi mau!"
"Không cần, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa."
Khi Lộ Lộ nhìn thấy bạn trai như vậy, thì tâm của cô đã chết, kéo Trọng Dạ chạy ra khỏi phòng, chút nữa bảo an khách sạn sẽ lập tức tới đây. Trọng Dạ cảm thấy quá nhẹ nhàng cho tên con trai đó, nhưng nàng cũng không thể đánh chết người, đành chạy theo Lộ Lộ. Kết quả, vừa chạy được nữa đường, thì nàng nhìn thấy một nam một nữ đang quẹt thẻ chuẩn bị vào phòng. Cô gái kia nhìn rất quen.
"A Tư Lam!" - Trọng Dạ kêu to, Lộ Lộ cũng ngừng lại.
Nghe ai đó gọi tên, A Tư Lam vừa định bước vào phòng thì quay đầu lại, nhìn thấy Trọng Dạ đùng đùng nổi giận đi đến. Trọng Dạ kéo A Tư Lam qua phía nàng, rồi đứng nó trừng mắt nhìn tên con trai kia.
"Trọng Dạ, sao chị lại ở đây?" - A Tư Lam ngạc nhiên, mà hình như Trọng Dạ có vẻ không được vui.
"Tại sao cô có thể tùy tiện vào khách sạn với người lạ?" - A Tư Lam chỉ có các nàng là bạn, nên nàng liền nhận định tên con trai kia là "người lạ".
"Trần tiên sinh là khách của quán, anh ấy mời em đến đây để trao đổi thêm về cafe." - A Tư Lam xem mọi chuyện rất đơn giản, nàng hoàn toàn không hiểu gì về nhân giới. Khi một người đàn ông, mời một người phụ nữ đến khách sạn là có ý gì?
"Hắn nói thế thì cô tin à? Đàn ông dẫn cô vào khách sạn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cô bị người ta gạt còn mất tiền." - Trọng Dạ thấy làm bạn bè, nàng nhất định phải bảo vệ cô gái đơn thuần, dễ bị người ta lừa gạt này. Nếu ngày hôm nay không phải vô tình gặp, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Tôi nghĩ, tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi không......"
"Câm miệng!"
Chàng trai muốn giải thích, Trọng Dạ chả thèm nghe, cắt đứt lời hắn. Hơn nữa, nàng thấy hắn có chút quen, hình như đã từng đụng mặt khi cùng Sư Quả đi ăn khuya. Lúc đó, tên này không phải ôm một phụ nữ khác sao? Quả nhiên là tên ăn chơi.
"Trần tiên sinh không phải người xấu." - A Tư Lam cũng muốn giúp chàng trai giải thích, dù sao nàng cũng chưa có tổn hại gì.
"Vậy là cô xem tôi như người xấu?" - Trọng Dạ phát hỏa, tại sao A Tư Lam lại bênh vực người ngoài? Trọng Dạ cảm thấy A Tư lam thật không ổn, chỉ cần không làm gì, thì cô ấy sẽ cho người ta là người tốt. Nhưng xã hội thời nay, rất nhiều người "đeo mặt nạ".
"Họ đuổi tới rồi."
Khi nhìn thấy hai bảo an đang chạy đến, Lộ Lộ hô to nhắc nhở, Trọng Dạ lập tức kéo A Tư Lam chạy ra lối thoát hiểm. Trọng Dạ cảm thấy số điểm của nàng sẽ bị trừ sạch sẽ, tại sao mỗi lần nàng muốn làm việc tốt, thì kết quả lại thê thảm như vậy? Là do nàng làm không đúng sao? Rốt cuộc là yêu cầu như thế nào mới gọi là đúng?
Bị Trọng Dạ nắm tay kéo chạy, A Tư Lam cảm thấy bàn tay chị ấy thật ấm áp, cơ thể chị ấy cũng rất ấm áp, khiến người ta cực kì an tâm. Thật ra, A Tư Lam rất muốn nói cho Trọng Dạ biết, nàng không yếu, không cần chị ấy bảo vệ. Nhưng, cảm giác được bảo vệ, cũng không tệ.
Trần tiên sinh đứng ngay hành lang khách sạn, nhìn đám người chạy phía trước, sau đó lắc đầu cười cợt. Hắn đẩy cửa, bước vào phòng, mở tủ quần áo. Bên trong tủ, là một cô gái bị trói, trên miệng bị dán băng keo, nước mắt liên tục chảy ra, sợ hãi nhìn hắn. Trần tiên sinh ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô gái.
"Bé yêu, xin lỗi vì chưa tìm được người làm bạn với em."
Sau khi ba người chạy ra khỏi khách sạn, Lộ Lộ tạm biệt Trọng Dạ và A Tư Lam, còn cảm ơn Trọng Dạ vì đã cho cô ấy dũng khí kết thúc mối tình này. Đề phòng bảo an đuổi kịp, Lộ Lộ lên xe đi trước, A Tư Lam thì được Trọng Dạ lái moto chở về nhà. Bị bắt gian kiểu này cũng chẳng hay ho gì, chắc Vương Kiến Thành sẽ không làm lớn chuyện nữa. Thế nhưng, vì hành vi bạo lực của Trọng Dạ, điểm số của nàng bị trừ không thương tiếc.
"Tại sao chị cũng ở khách sạn đó vậy?" - A Tư Lam ngồi sau lưng Trọng Dạ hỏi.
"Vì giúp người khác dạy dỗ thứ đàn ông cặn bã. Cô đó, sau này muốn yêu phải nhìn người cho kỹ, đừng có dây vào mấy tên bịp bợm thối nát đó." - Trọng Dạ cảm thấy nên nhắc nhở A Tư Lam. Tránh sau này cô ấy bị tổn thương.
"Em không nói đến chuyện yêu đương đâu. Trọng Dạ, nếu chị gặp phải tên bịp bợm thì phải làm sao?"
"Tôi cũng chẳng cần tình yêu."
Hai người đều rất ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của nhau. Trọng Dạ thấy A Tư Lam là một cô gái mỏng manh, cần phải có một người đàn ông bảo vệ. Hơn nữa, thiếu nữ nào cũng có một ước mơ đẹp, chính là tình yêu, tại sao cô ấy lại nói không cần? Còn về phía A Tư Lam thì, nàng cảm thấy Trọng Dạ mặc dù cứ cười toe toét, tính cách như đại tỷ giang hồ, thế nhưng dù một người kiên cường cỡ nào, cũng cần một tình yêu chứ? Tại sao chị ấy lại không cần?
Ma so với thần hiểu rõ cảm giác hưởng lạc, nhưng không có nghĩa là họ cần tình yêu. Hai ác ma đến với nhau cũng vì sự vui vẻ, phong lưu, nhưng họ là loài máu lạnh vô tình, không có tình yêu. Mà Trọng Dạ bây giờ nói giống A Tư Lam, bởi vì nàng đã sớm ăn cắp "dây tơ hồng" của mình ở chỗ Nguyệt Lão rồi.
Sau đó, hai người không nói gì nữa. Trên đường, Trọng Dạ ngừng xe ở tiệm tạp hóa, mua hai phần cơm, rồi hai người về nhà.
Hai người không biết rằng, sau khi họ rời khỏi khách sạn, hai tiếng sau, giám đốc khách sạn liền báo cảnh sát. Tất nhiên, không phải vì chuyện Trọng Dạ xông vào khách sạn, mà vì đã xảy ra án mạng.
"Lại bị mất một ít tóc, không lẽ hung thủ ghét tóc của phụ nữ sao?"
Linh Nhiên nhìn lướt qua thi thể cô gái nằm trong tủ quần áo. Lần này không phải là tàn nhẫn kéo rách da, mà dùng kéo cắt, vết thương chí mạng là một nhát đâm thẳng vào ngực. Nhưng, hiện trường không tìm được hung khí.
Phát hiện xác chết là một dì lao công của khách sạn, lúc đó dì ấy nhìn thấy máu chảy ra từ tủ quần áo liền hoảng sợ. Lực lượng cảnh sát đến hiện trường với tốc độ nhanh nhất, vụ án lần này cũng giống như vụ án cô gái chết trong nhà trọ lần trước. Dạo này, tội phạm giết người nhiều quá rồi đấy.
"Không phải, hắn rất thích tóc của phụ nữ." - Dương Tử Hi đính chính lại lời nói của Linh Nhiên.
"Hử? Không lẽ chỉ vì tóc mà giết người sao?"
"Em quên rằng chúng ta là tổ điều tra đặc biệt sao? Chúng ta điều tra toàn là những vụ án đặc biệt, không phải là điều tra tội phạm."
Nhờ Dương Tử Hi nhắc nhở, Linh Nhiên mới nhớ, tổ đội này xưa nay đều phụ trách những vụ án không hề tầm thường. Nếu như có thể dùng logic thường suy đoán, thì họ sẽ không cần phụ trách.
Phòng này đăng ký dưới tên của nạn nhân, camera giám sát cũng không thấy ai khả nghi đi vào phòng này. Nhưng bất ngờ thay, lại nhìn thấy người quen, hai tiếng trước, lúc chưa phát hiện xác nạn nhân, thì Trọng Dạ và A Tư Lam đến đây mở cửa phòng, lằng nhằng nói vài câu.
"Tại sao lần nào xảy ra án mạng, đều có dính đến cô ấy vậy? Không lẽ cô ấy là Conan à?" - Linh Nhiên nhìn vào camera giám sát, tức giận nghiến răng. Dương Tử Hi cứ khăng khăng nói với nàng Trọng Dạ là thần, nên có thể loại trừ. Nhưng, không lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?