Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu thanh niên này đúng là mạnh, có thể đá bay người ta.
Một đạp này đúng hả giận.
Bà cụ lo lắng, vội vàng đẩy Diệp Huyền Tần đi: “Cậu trai trẻ, cậu đi nhanh đi, đừng để ý tới tôi…”
Cô y tá vội vàng chạy tới cổng, giận dữ hô lên: “Anh ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không, dám đánh người ở bệnh viện của chúng tôi?”
“Hôm nay cả hai người đừng hòng có ai rời đi cả.”
Bảo vệ ngã trên đất cũng gầm thét liên tục: “Các anh em, tới hết đây cho tôi, ông đây bị đánh rồi.”
Các bảo vệ đang canh giữ ở vị trí khác nhau nhanh chóng tụ tập lại, tất cả có tám người.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của nhân viên bảo vệ bị đánh, tất cả đều ngẩn ra: “Đội trưởng, ai đánh anh?”
Đội trưởng an ninh bị đánh chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Là cái tên khốn kiếp này, đi, đánh cho nó phải gọi mẹ cho tôi.”
Tám tên bảo vệ nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Mày muốn chết à.”
“Lên cho tôi, phế nó!”
Bọn họ vừa định ra tay thì trên bậc thang chợt truyền đến một tiếng quát lớn: “Dừng tay lại hết cho tôi!”
Đám người theo tiếng hô nhìn lại, phát hiện là viện trưởng của bệnh viện Hiệp Hòa đã xuống tới.
Bọn họ càng thêm lo lắng cho Diệp Huyền Tần.
Ai mà không biết, viện trưởng phải trái đều ăn sạch, nếu như ông ta đích thân ra tay giải quyết Diệp Huyền Tần, vậy thì kết cục của anh sẽ càng thảm hơn.
Đội trưởng đội bảo về điên cuồng mừng thầm trong lòng, viện trưởng cũng xuất hiện đúng lúc quá.
Anh ta hô lên: “Viện trưởng, cái tên nhãi nhép này đến bệnh viện của chúng ta gây sự, tôi chỉ ngăn cản anh ta, vậy mà anh ta không nói hai lời trực tiếp đánh người.”
“Ông phải cho tôi một lời công bằng…’
Quần chúng vây xem nhao nhao nói lời bênh vực cho Diệp Huyền Tần:
“Viện trưởng, ông không thể tin vào lời nói một bên của anh ta.”
“Là bọn họ bắt nạt bệnh nhân trước, cậu trai trẻ này không nhịn được nên mới ra tay giúp đỡ.”
“Với cả, là bảo vệ của ông đánh người trước, người trẻ tuổi kia chỉ đơn giản là ra tay tự vệ thôi.”
Có điều, viện trưởng làm lơ lời nói của bọn họ, chỉ bước nhanh tới chỗ Diệp Huyền Tần.
Trong lòng mọi người âm thầm thương tiếc: “Cậu nhóc, cậu chỉ có thể tự cầu phúc, chúng tôi không giúp được gì rồi.”
Còn đám bảo vệ kia thì vô cùng đắc ý, thậm chí còn chuẩn bị tư thế sẵn sàng ra tay.
Một khi viện trưởng lên tiếng, bọn họ sẽ xông tới phế tên nhãi này.
Nhưng, một giây sau, cảnh tượng xảy ra khiến đám người ngây ra như phỗng.
Viện trưởng xông tới chỗ Diệp Huyền Tần, cúi mình: “Thần y Tần, thật sự xin lỗi, là tôi không dạy dỗ cấp dưới, xúc phạm đến anh.”
“Anh cứ việc yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ cho anh một lời công bằng.”
Viện trưởng rất ấn tượng với vị “thần y Tần” đang đứng đối diện này.
Lần trước trên diễn đàn của Hiệp hội Đông y, một người da đen bên Tây y đã xúc phạm nền Đông y trước mặt mọi người.
Vào thời điểm mấu chốt, chính thần y Tần này đã ngăn cơn sóng dũ, cứu được người thực vật sống lại, bảo vệ thể diện cho ngành Đông y, còn hung hăng vả mặt bên Tây y.
Một lần đó, người da đen bên Tây y kia đã liên tiếp đăng ba ngày trên các tạp chí y học quốc tế, xin lỗi ngành Đông, lập tức danh tiếng của ngành Đông y đã được thổi vang.
Vì để cảm tạ Diệp Huyền Tần cống hiến cho nền Đông Y, hội trưởng Lý Nhất Minh còn tính nhường chức hội trưởng cho anh.
Có điều Diệp Huyền Tần đã từ chối.
Người trẻ tuổi này không những y thuật cao siêu, lại còn có thêm mối quan hệ với Lý Nhất Minh, đương nhiên ông ta không thể đắc tội nổi.
Quần chúng vây xem đều choáng váng.
Không nhìn nhầm chứ?
Đường đường là viện trưởng của bệnh viện Hiệp Hòa, vậy mà lại xin lỗi người trẻ tuổi kia.
Xem ra người trẻ tuổi kia không phải kẻ tầm thường.
Thì ra người ta vừa nãy không phải là nhất thời xúc động, mà là cậy tài khinh người, có tính trước rồi!
Là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mấy tên bảo vệ kia bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch.
Đậu xanh!
Viện trưởng sao có thể cung kính với người trẻ tuổi kia như thế?
Ngay cả viện trưởng cũng nịnh bợ anh ta, vậy mấy tên bảo vệ như bọn họ càng không thể trêu vào.
Xem ra lần này đá phải tấm sắt rồi, tiêu đời cả lũ rồi!
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nhìn viện trưởng: “Ông chính là viện trưởng ở đây?”
Viện trưởng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Diệp Huyền Tần: “Ừm, bệnh viện của ông lập tức đóng cửa đi, không cần phải hoạt động nữa