Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Viện trưởng hoảng sợ, ông chưa từng thấy tình trạng quái đản như vậy bao giờ.
Tuy nhiên, để không thua Diệp Huyền Tần, ông ta vẫn giả vờ bình tĩnh: “Đừng hoảng, đừng hoảng, chuyện này là bình thường.”
“Tôi… tôi sẽ xử lý nó cho ông bây giờ.”
“Y tá, đi lấy thuốc giảm đau và thuốc đông máu.”
Cô y tá vội vàng đến hiệu thuốc để lấy thuốc.
Lúc này, hai túi máu hòa vào nhau.
Túi máu ngày càng sưng to, cuối cùng vỡ ra một tiếng “bốp”, máu văng ra xa.
Cùng lúc đó, có một thứ màu đen bắn ra khỏi huyết mạch.
Ánh mắt của mọi người lập tức bị thứ màu đen đó thu hút.
“Cái… cái quái gì thế này!”
“Côn trùng, là côn trùng, một con giòi màu đỏ?”
“Nó đang thoát ra khỏi mạch máu. Nó chính là thứ vừa quấy phá trong mạch máu.”
“Trời ơi, có bọ trong tĩnh mạch… nghĩ đến thôi cũng buồn nôn, nổi da gà rồi.”
“Cổ trùng, đây là cổ trùng, mọi người tránh xa một chút.”
Vừa nghe nói là cổ trùng, tất cả đều bị dọa sợ, chạy được bao xa thì chạy, núp trong góc quan sát.
Mạch máu vỡ tung, chủ tịch Hàn đau đến thấu tim, hét lên vài tiếng liền trợn tròn mắt, ngồi thẳng người trên giường, bị choáng.
Lúc này, cô y tá chạy đi lấy thuốc đã quay lại.
Viện trưởng vội vàng cho chủ tịch Hàn thuốc giảm đau và đông máu.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng ngăn cản viện trưởng, mắng: “Ông là muốn giết chủ tịch Hàn à?”
“Như tôi đã nói vừa rồi, càng uống nhiều thuốc, tình trạng của ông ấy sẽ càng nghiêm trọng. Cổ trùng rất nhạy cảm với phản ứng của thuốc.”
Viện trưởng gần như suy sụp.
Chủ tịch Hàn mà chết trong bệnh viện của mình thì đời này của ông ta coi như xong.
Thậm chí còn có khả năng liên lụy tới người nhà.
Vào thời khắc mấu chốt, ông ta không quan tâm đến hận thù với Diệp Huyền Tần nữa, nhanh chóng khẩn cầu: “Anh Tần, anh cứu chủ tịch Hàn đi, cứu chủ tịch Hàn đi…”
“Chủ tịch Hàn không thể chết ở nơi này của tôi được.”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi nói: “Đi lấy mấy sợi dây thừng nhỏ tới đây.”
Hả?
Đám người đều sững sờ.
Mấy sợi dây thừng nhỏ là có thể cứu được chủ tịch Hàn? Nói nhảm gì vậy.
Diệp Huyền Tần vội nói: “Kiên quyết không để những túi máu này dung hợp với nhau, nếu không huyết mạch của chủ tịch Hàn sẽ bị vỡ, đến lúc đó sẽ không ai có thể cứu được ông ta.”
“Buộc chặt các mạch máu bằng dây để chặn sự hợp nhất của các túi máu.”
Viện trưởng hét vào mặt cô y tá: “Còn không mau đi!”
Cô y tá chạy vội đi, chẳng mấy chốc đã mang theo vài đoạn dây.
Diệp Huyền Tần vội vàng buộc chặt dây vào đùi chủ tịch Hàn, huyết mạch cũng bị bóp chặt, máu không lưu thông được.
Quả nhiên, những túi máu đó không vượt qua được sợi dây, không có cách nào dung hợp với nhau.
Anh ra hiệu cho viện trưởng: “Đi kiếm lưu huỳnh đi, cổ trùng sợ nhất là lưu huỳnh.”
Viện trưởng vội vàng đồng ý, tự mình chạy tới hiệu thuốc mang lưu huỳnh tới.
Ngay sau đó, ông ta đưa lưu huỳnh đưa cho Diệp Huyền Tần.
Đầu tiên, Diệp Huyền Tần rắc lưu huỳnh con cổ trùng vừa thoát ra.
Cổ trùng vừa gặp lưu huỳnh, liền đau khổ quằn quại, chưa tới nửa phút, liền bộp một tiếng, nổ tung tại chỗ.
Bên trong cổ trùng đầu là máu, văng tung tóe thật xa.
Diệp Huyền Tần lại vội vàng rắc lưu huỳnh lên trên túi máu của chủ tịch Hàn.
Làm xong chuyện này, anh liếc nhìn viện trưởng: “Còn thất thần cái gì, nhanh cầm máu cho chủ tịch Hàn.”
Mạch máu vừa vỡ ra, giờ vẫn đang chảy máu.
Viện trưởng vội vàng gật đầu đồng ý và yêu cầu y tá mang kẹp cầm máu và băng gạc để băng vết thương cho chủ tịch Hàn.
Ông ta hông dám dùng thuốc cầm máu, vì sợ rằng thuốc sẽ gây kích ứng cho cổ trùng.
Chỉ trong năm phút đồng hồ, viện trưởng đã cầm máu cho xong cho chủ tịch Hàn.
Với cả những túi máu kia dưới tác dụng của lưu huỳnh, biến mất một cách thần kỳ, hoàn toàn không thấy đâu.
Chỉ là huyết mạch trên chân chủ tịch Hàn lại phồng ra, biến thành màu xanh tím giống như lúc ban đầu.
Viện trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, hai tay run rẩy thăm dò nhịp tim và hô hấp của chủ tịch Hàn.
May mắn thay, mọi thứ vẫn bình thường.
Cơ thể ông ta được thả lỏng, mất tự chủ mà ngồi phệt xuống đấy, thở hổn hển.
Sau lưng ông ta dinh dính, sớm đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Cảm giác đi một vòng từ quỷ môn quan về, cảm giác này, mẹ nó quá là đau khổ.
Chủ tịch Hàn chậm rãi mở mắt ra, mê mang nhìn bốn phía, cuối cùng rơi vào người Diệp Huyền Tần.”