Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối phương trả lời rất nhanh.
Chỉ yêu Mạt Mạt: “Đậu xanh! Hành Hoa, anh cũng có ngày chủ động nhắn tin cho tôi!”
Chỉ yêu Mạt Mạt: “Ha ha ha, cuối cùng anh cũng có thời gian đến tiếp máy rồi à?”
Chỉ yêu Mạt Mạt: “Nhưng muộn rồi, không biết đoàn đội của Khương Mạt làm ăn kiểu gì, lần này thông báo hành trình rất muộn, vừa rồi mới công bố, bây giờ Mạt Mạt đã lên máy bay rồi, cái đệt.”
Thẩm Vân: “Cô ấy nhận tiết mục gì?”
Chỉ yêu Mạt Mạt: “Nhắc đến cái này tôi càng tức, đoàn đội rách nát gì thế không biết, người quản lý chả hiểu sao lại nhận cho Khương Mạt công việc nát này, tên đần này, thế mà để Khương Mạt tham gia, vãi chưởng, tiết mục nát này vừa khổ vừa không được lợi lộc gì, thật sự không biết nghĩ cái gì…..”ực>
Thẩm Vân nhìn thấy mấy chữ trong lòng liền trầm xuống, không để ý đến Chỉ yêu Mạt Mạt vẫn đang luyên thuyên, lên mạng tra tiết mục này.ực>
Khoảnh khắc anh nhìn thấy nhà đầu tư thì đã hiểu mọi chuyện.
Khương Mạt cố ý.
Cô sợ bọn họ ngăn cản cô, vì thế cố ý nói với bọn họ chỉ là tiết mục tổng hợp ngoài trời, càng không nhắc đến nhà đầu tư là Chu gia.
Tại sao phải giấu bọn họ?
Khương Mạt chưa bao giờ lừa anh.
Lúc cô nói những từ ấy, thậm chí anh còn chưa từng hoài nghi.
Cô gái nhỏ như cô, sao lại lừa anh chứ?
Thẩm Vân chỉ mất một khắc liền hiểu ra quan hệ lợi hại, như vết nứt trên tảng băng.
Cô cố chấp thà lừa anh cũng phải tham gia tiết mục này như vậy chỉ có một nguyên nhân, Chu Thiến Thiến.
Cô….Cô đã biết nguyên nhân mẹ cô chết?
Khương Mạt đến địa điểm ghi hình, vừa xuống máy bay liền lạnh run cầm cập.
Lạnh, thật sự rất lạnh.
Cho dù cô đã mặc áo lông dày, bên trong còn có thêm vô số túi sưởi nhưng vẫn cảm thấy không khí lạnh như những mũi tên xuyên qua quần áo đâm vào da thịt xương cốt cô.
Hoa Minh nhìn có vẻ còn lạnh hơn cô, giọng nói phát run: “Chị Mạt, sau này chúng ta đừng nhận loại tiết mục này nữa đi.”
Thật sự con mẹ nó quá lạnh rồi.
Cậu ta nhớ lại hợp đồng ký mấy kỳ liền liền tuyệt vọng.
Khương Mạt nhìn cậu ta một cái: “Không sao, tập sau sẽ không lạnh nữa.
Mắt Hoa Minh sáng lên, Khương Mạt tiếp lời: “Nói không chừng kỳ sau chúng ta sẽ bị ném ra sa mạc Sahara.”
Hoa Minh: “........”
Cái đệt…..thôi bỏ đi, cậu ta không dám đệt, sợ bị đông cứng.
Người của tổ tiết mục đón được hai người.
Một người vác máy quay phim bắt đầu ghi hình, đoạn video này cũng sẽ dùng trong video chính.
Một người vừa run vừa nói cho hai người những việc cần chú ý, đối phương còn đặc biệt nhấn mạnh với Hoa Minh: “Tuyệt đối không được đứng tiểu bên ngoài.”
Nụ cười trên mặt Hoa Minh tắm ngấm: “Chẳng lẽ còn có thể ngồi tiểu?”
Không phải lạnh như nhau sao?
Khương Mạt nhìn cậu ta một cái: “Có thể ngồi tiểu, bởi vì thời gian ngắn, nước tiểu sẽ không bị đóng băng lại.”
Đậu xanh!
Hoa Minh trợn mắt há mồm, lập tức tưởng tượng một màn này.
Cả người cậu ta đều không ổn, khóc rưng rức nói: “Chị Mạt……”
Rốt cuộc là tại sao phải nhận loại tiết mục này chứ hix hix hix, cậu ta nhớ da diết máy sưởi và điều hoà ở nhà.
Khương Mạt: “Ngoan, tiểu trong phòng là được.”
Người nói những việc cần chú ý là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bị kiểu chung sống của cặp nghệ sĩ trợ lý này chọc cười, nghĩ đến vị tiểu thư Chu Thiến Thiến của nhà họ Chu kia, trong lòng lại có chút thổn thức.
Khương Mạt mặc áo phao lót lông, gương mặt nhỏ bị lạnh trắng xanh trốn trong mũ, vừa nhìn đã biết là cô gái sống trong nhung lụa, nhưng thần thái lại mang theo nét nổi loạn và ngây thơ của thiếu nữ, có chút ngầu, làm ông ta nhớ đến cô con gái học sơ trung ở nhà.
Trên thế giới này không phải ai cũng lòng dạ độc ác, cũng không phải ai cũng có lương tâm.
Haizz, ông ta thở dài một hơi, nói: “Cô Mạt, nếu như không chịu được thì nên về đi.”
Cho dù trả tiền vi phạm hợp đồng, còn tốt hơn là chịu khổ chịu tội còn bị người ta bôi đen.
Khương Mạt dường như cảm nhận được ý tốt của ông ta, nhìn ông ta cười rực rỡ: “Không sao, trước đây bố tôi đã từng đưa tôi đi chơi loại trò chơi này, tôi có kinh nghiệm.”
Người đàn ông không khuyên nữa.
Mặc dù trong lòng nghĩ, mấy trò chơi nhà nào cũng chơi ấy có thể so sánh được với loại này sao?
Khương Mạt đến tổ tiết mục, gặp đạo diễn Vương Truyền Dương và ba người khách mời còn lại.
Ba người, hai nam một nữ, người con gái tên là Hoắc Bình Huyên, từng đóng vai chính trong một bộ phim chiếu mạng, hai người con trai, một người đường nét hơi nữ tính, tên là Cảnh Hàm Nhật, người còn lại trông nam tính hơn, tên là Trần Bác.
Tuổi đều không lớn, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, toàn bộ đều là tiểu trong suốt* tuyến mười tám, chỉ có Khương Mạt có vị thế lớn nhất.
(*Tiểu trong suốt: những diễn viên nhỏ không nổi tiếng)
Ba người đều rất lịch sự đi đến chào hỏi Khương Mạt.
Mặc dù tổ tiết mục đã ám thị không cần quá khách khí với Khương Mạt, nhưng chuyện trong giới giải trí, ai biết được tương lai sẽ thế nào, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù.
Vương Truyền Dương không nói gì, bắt đầu dặn dò những việc cần chú ý:
“Thứ nhất, trong vòng ba ngày khách mời phải di chuyển từ vị trí đáp xuống đến trạm cứu tế cách năm mươi kilomet ở bên ngoài, quá thời gian coi như thất bại.
Thứ hai, tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào, trừ phi mọi người lựa chọn thất bại tự động rút lui.
Thứ ba, trong quá trình ghi hình, tất cả thức ăn nước uống đều do khách mời tự tìm kiếm, trừ quần áo trên người và một số vật phẩm bắt buộc sẽ không có những thứ khác.”
Nói xong, hỏi: “Đã hiểu rõ chưa?”
Ba người còn lại đều đã quay mấy kỳ, đương nhiên hiểu, chủ yếu là Khương Mạt, Khương Mạt gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Hiểu rồi thì bắt đầu, một chút nữa máy bay trực thăng sẽ đưa mọi người đến địa điểm ghi hình, nhưng trong quá trình ghi hình khách mời tham diễn không được phép liên lạc với bên ngoài, làm phiền các vị giao nộp lại điện thoại, tổ tiết mục sẽ bảo quản thay mọi người, sau khi kết thúc ghi hình sẽ trả lại toàn bộ.”
Đây cũng là tình huống bình thường, ba người còn lại đều đi lên nộp điện thoại, Khương Mạt là người cuối cùng.
Bố cô vẫn chưa gửi tin nhắn đến, đoán chừng sau khi cô kết thúc ghi hình mới biết được kết quả, cũng không biết bố cô có thuận lợi được nhận hay không.
Không có thời gian để kéo dài nữa, cô không tắt máy, trực tiếp đưa cho nhân viên công tác, sau đó được một nhân viên công tác khác đưa lên máy bay trực thăng.
Khoảnh khắc cô quay người lại, màn hình điện thoại sáng lên.
Bố: [Con gái ngốc, bố ký hợp đồng rồi, Lâm Thái Lịch bảo bố hỏi con có muốn cùng ký luôn không, tên tiểu tử này đúng là nằm mơ giữa ban ngày, muốn cùng lúc ký được cả Vương Quyền và Hiếm Khi Hồ Đồ…..]
Điện thoại đặt ở chế độ yên tĩnh, máy quay đi theo chỉ lướt qua một cái, không ai chú ý đến dòng tin nhắn này.
Bốn người Khương Mạt được đưa đến địa điểm ghi hình bằng máy bay trực thăng.
Vừa xuống máy bay liền bị nhiệt độ thấp của băng tuyết và gió lạnh nhấn chìm.
Hoắc Bình Huyên lạnh run cầm cập, răng đánh vào nhau nói: “Quá biến thái rồi, kỳ này lại biến thái hơn kỳ trước, em thật sự muốn ngồi ngay tại đây trực tiếp rút lui.”
Hai khách mời nam cũng không có tinh thần, dáng vẻ rất không để tâm.
Chỉ có Khương Mạt không kêu ca câu nào, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một khu rừng bạch dương, lớp tuyết trên đất dày ngập đầu gối, nhấc chân khó khăn, bảo đảm một ngày không đi nổi mười dặm*.
(*1 dặm = 1,609km)
bên cạnh là vật tư mà tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ, mỗi người một miếng lương khô và một bình giữ nhiệt đựng đầy nước.
Trần Bác nhận lấy, trực tiếp mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng làm ấm cơ thể.
Nhiệt độ xung quanh quá thấp, vừa mở nắp nước nóng liền bị nguội đi vơi nửa.
Ngoài ra, mỗi người còn có các vật dụng cần thiết như lều, túi ngủ, kim chỉ nam, bản đồ và bật lửa.
Khương Mạt cầm bản đồ và kim chỉ nam nhìn một lúc, xác định vị trí xong, nói: “Chúng ta đi về hướng 15 độ Đông Nam.”
Cảnh Hàm Nhật cũng nhìn bản đồ, hỏi: “Tại sao? Trậm cứu tế ở hướng chính nam. Chị đi như vậy là đi đường vòng rồi.”
Khương Mạt: “Con đường này không phải là đường thẳng, nhưng có thể tránh được rừng núi khó đi, đi qua cái hồ này, có lẽ sẽ dễ đi hơn.”
Cảnh Hàm Nhật không tán đồng: “Nhưng phải đi vòng tận hai mươi dặm!”
Hai mươi dặm bọn họ ít nhất phải đi hai ngày!
Khương Mạt dứt khoát tìm một cành cây vẽ lên đất.
“Bây giờ chúng ta đang ở vị trí này, trạm cứu tế ở đây, hồ nước ở đây….”
Ba điểm, vừa hay nối thành một hình tam giác.
Hoắc Bình Huyên và Trần Bác vốn không có tâm trạng, thấy bên này đang thảo luận cũng không nhịn được hiếu kỳ tiến lại gần, nghe thấy giọng Khương Mạt rõ ràng rành mạch, nói: “Từ chỗ của chúng ta đi đến bờ hồ khoảng ba mươi dặm, hiện tại gió rất lớn, thổi về hướng nam, nhiệt độ lại thấp, trên mặt hồ khẳng định kết băng rất dày, rất sạch sẽ, hơn nữa hướng chúng ta là thuận theo chiều gió, đường sẽ rất dễ đi.”
Ánh mắt ba người nhìn cô có chút thay đổi.
Hoắc Bình Huyên: “Nhưng đến bờ hồ xa như vậy, chúng ta lại chỉ có một miếng lương khô và một bình nước.”
Không ăn không uống, đường có dễ đi hơn nữa cũng không đi được bao xa.
Khương Mạt: “Vì thế càng phải đi đến bờ hồ, nước thì đơn giản, dùng củi đun tuyết ra uống, vấn đề là thức ăn, ở đây chỗ nào cũng là tuyết, chúng ta không có công cụ, cho dù có con mồi cũng không bắt được, nhưng đến bờ hồ tìm cách đục một lỗ trên mặt băng, nói không chừng còn bắt được cá.”
Đậu xanh!
Mọi người nhìn cô như nhìn người điên.
Đục băng bắt cá, chị tưởng chị là người nguyên thuỷ sao?!
Nhưng quỷ dị là, trong lòng mọi người thế mà lại nóng lên.
Đều là thanh niên đầu hai mươi tràn đầy nhiệt huyết và hy vọng, lúc đầu ký hợp đồng với tiết mục này ai không hy vọng nhân cơ hội này để nổi tiếng?
Bọn họ cũng đã cố gắng ba kỳ, phát hiện không hề có cái trứng tác dụng nào, nên bò ra đường thì vẫn cứ phải bò ra đường, vậy còn phải nỗ lực để làm gì? Tuỳ tiện quay cho xong thôi, dù sao tiền thù lao cũng cầm rồi.
Nhưng hiện tại, Khương Mạt cho bọn họ nhìn thấy hy vọng chiến thắng. Không cần biết hy vọng này mù mịt như thế nào, ít nhất nghe cũng thấy thú vị, quay lên sẽ không nhàm chán.
“Vậy….Vậy chúng ta có thể thắng không?” Hoắc Bình Huyên có chút ngơ ngác.
Khương Mạt: “Không biết, tuỳ vào may mắn, nếu như bờ hồ có người ở thì nhất định sẽ thắng.”
“Người ở?!” Hoắc Bình Huyên càng ngơ ngác.
Khương Mạt: “Đúng vậy, bên cạnh nguồn nước là khu vực con người tụ tập, cho dù là thâm sơn cùng cốc thì con người cũng sẽ chọn đóng quân cạnh chỗ có nước. Ở đây khắp nơi đều là nước, chỉ cần có người khẳng định sẽ có xe trượt băng và ván trượt tuyết, đến lúc đó tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn nhiều. …..Hơn nữa, cứ cho là không có thì tổ đạo cụ cũng sẽ chuẩn bị chứ.”
Trên người bọn họ có mang theo máy thu âm, đoạn nói chuyện này được đồng thời truyền đến tổ tiết mục.
Vốn dĩ bọn họ không hy vọng quá nhiều, kết quả Khương Mạt vừa lái, không khí cả đoàn đội đều thay đổi. Đặc biệt khi nghe phân tích phía sau của Khương Mạt, thậm chí mọi người cảm thấy, nói không chừng kỳ này có thể hot.
Đúng lúc này, bọn họ nghe được Khương Mạt nói như lẽ dĩ nhiên: “.....Cứ cho là không có thì tổ đạo cụ cũng sẽ chuẩn bị chứ.”
Vương Truyền Dương đi xem người phụ trách đạo cụ, người phụ trách sắp khóc rồi, bọn họ thật sự không chuẩn bị hix hix hix.
Bọn họ cũng không nghĩ đến còn có cách này hix hix hix.
Bây giờ chuẩn bị….còn kịp không?
Trên mặt tuyết, ánh mắt Hoắc Bình Huyên nhìn cô quả thật như phát ra ánh sáng: “Woa~, chị Mạt, sao chị lại hiểu nhiều như vậy?!”
Khương Mạt vẫn luôn giữ thái độ nhàn nhạt đột nhiên cười rộ lên, mặt mày rạng rỡ, mang theo sự vui vẻ và kiêu ngạo ai cũng có thể nhìn ra: “Ông xã tôi dạy tôi.”
Cũng là lúc nhỏ, Thẩm Vân cãi nhau với chú thím xong, hạ quyết tâm bỏ nhà đi, đoạn thời gian đó tìm hiểu rất nhiều tư liệu sinh tồn hoang dã, sau đó anh liền xem xét tính khả thi, Thẩm Vân không có nhiều bạn bè, chỉ có thể thảo luận cùng cô, vì để có thể nói chuyện được với anh Khương Mạt cũng điên cuồng bổ sung kiến thức.
Đương nhiên, hai thiếu niên nổi loạn thảo luận xong, phát hiện bọn bọ căn bản không có năng lực rời khỏi gia đình.
Trừ phi bọn họ muốn sống cuộc sống của người nguyên thuỷ.
Thế là kế hoạch này bị Thẩm Vân âm thầm chôn cất, không nói với bất kỳ ai nữa.
Thời khắc này Hoắc Bình Huyên hoàn toàn bị Khương Mạt làm cho nể phục: “Em nghe chị Mạt, mọi người thì sao?”
Cảnh Hàm Nhật do dự một chút: “Được, em cũng nghe chị Mạt.”
Hai người cùng nhìn sang Trần Bác, Trần Bác xoắn xít: “Tôi thấy hay là đi đường gần đi? Đi vòng xa quá…”
Hoắc Bình Huyên: “Được, vậy cậu đi đường gần, chúng tôi theo chị Mạt đi đường bờ hồ.”
Cảnh Hàm Nhật trầm mặc một chút: “Tôi cũng đi theo chị Mạt.”
Trần Bác: “.....?!”
Khương Mạt: “Vậy chúng ta chia thành hai đường?”
Trần Bác: “Cái đó….Em cũng đi theo chị.”
Hoắc Bình Huyên trợn mắt, cô chính là ghét tên họ Trần này, dây dưa lằng nhằng, không có nửa điểm dứt khoát.
Xác định đường đi xong, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Cảnh Hàm Nhật đột nhiên nói: “Vứt hai cái lều đi đi, hai người dùng một cái, mang theo nhiều lều quá nặng.”
Khương Mạt nghe cậu ta nói vậy, cảm thấy ý kiến này không tồi, bảo Hoắc Bình Huyên vứt lều đi, dùng chung với cô.
Cảnh Hàm Nhật cũng bảo Trần Bác vứt lều của cậu ta đi.
Đi được hai bước, Hoắc Bình Huyên đi đến bên cạnh Khương Mạt, nhỏ giọng nói: “Chị Mạt, chị cõng mệt rồi thì đổi cho em.”
Khương Mạt mỉm cười: “Được.”
Vừa đi được hai bước, đột nhiên Trần Bác đỏ mặt đi đến: “Chị Mạt, em giúp chị cõng.”
Khương Mạt: “Không cần.”
Trần Bác kiên trì: “Đưa cho em đi, em là đàn ông.”
Hoắc Bình Huyên: “Chị Mạt, đưa cho cậu ta đi, cũng phải để cậu ta bỏ chút sức lực.”
Khương Mạt nghĩ cũng đúng, lỡ như tiết mục phát sóng ra khán giả thấy hai cô gái thay phiên nhau cõng lều, ảnh hưởng không tốt đến Trần Bác.
Một nhóm bốn người, đầu đội gió lạnh châm giẫm băng tuyết, đi từng bước về hướng 15 độ Đông Nam.
Ở đó, có hồ nước.
Thật sự quá lạnh, vận động trong nhiệt độ thấp nhanh chóng tiêu hao năng lượng của mọi người.
Nhưng bọn họ chỉ có một miếng lương khô, buổi trưa bẻ ra ăn một nửa, phần còn lại để mai ăn.
Nếu không ngày mai sẽ không đến nổi bờ hồ, hoặc là không bắt được cá, mọi người sẽ toang hết.
Đi liền một mạch đến buổi chiều, bầu trời tối dần, mọi người dừng lại tìm nơi an toàn cắm trại, trong những thứ tổ tiết mục chuẩn bị cho có bật lửa, mọi người đốt lửa, dựng lều, chui vào túi ngủ nghỉ ngơi.
Khương Mạt không ngủ được, mở mắt thất thần.
Nhớ mẹ, nhớ bố, còn cả Thẩm Vân…..
Nếu Thẩm Vân biết cô lén lút tham gia loại tiết mục này nhất định sẽ tức giận.
Haizz, không biết dỗ thế nào đây.
Hoắc Bình Huyên cũng đói không ngủ được, bụng réo ùng ục.
Khương Mạt đột nhiên nói: “Em ăn miếng lương khô của chị đi.”
Bụng kêu làm ảnh hưởng đến cô nhớ Thẩm Vân.
Hoắc Bình Huyên ngẩn người một chút, mặt hơi đỏ: “Em không đói.”
Khương Mạt không nói nữa.
Một lát sau, Hoắc Bình Huyên đột nhiên tắt máy thu âm của mình đi: “Chị Mạt, có chuyện này em không biết có nên nói cho chị không.”
Dường như không tiện để người khác nghe được, Khương Mạt cũng tắt máy thu âm của mình đi: “Ừm?”
Hoắc Bình Huyên cắn môi: “Chính là….Trước khi tiết mục kỳ này ghi hình, người của tổ tiết mục ám thị cho em, không cần khách khí với chị….Đương nhiên cũng có thể là do em nghĩ nhiều rồi. Con người em hơi ngốc, luôn nghe không hiểu ý người khác.”
Khương Mạt không hề bất ngờ: “Còn gì nữa không?”
Hoắc Bình Huyên: “Còn….Chu tiểu thư đến rồi, hình như đang đợi ở trạm cứu tế.”