Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thiên nữ, rốt cuộc nàng đã trở về.
- Vâng. Đại ơn đại đức này là nhờ Ngọc Hoàng và Vương Mẫu khiến thần được quay trở lại Tiên giới.
Vương Mẫu nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng day dứt không thôi. Nàng của trước đây có đôi mắt luôn cười, còn giờ thì chỉ ẩn chứa bi thương, nụ cười cũng vô cùng gượng gạo.
- Cũng không hẳn. - Ngọc Hoàng lên tiếng. - Lần này triệu hồi nàng trở về là có lý do. Thần điện đã tạo phản!
Băng Vân ngay tức khắc ngẩng mặt lên.
- Người nói?
- Muốn biết lý do không?
- Thưa vâng.
- Mọi chuyện bắt đầu từ chuyện liên hôn. Đáng nhẽ Thần điện sẽ được tiến cử nhưng Diêm la lại lựa chọn ngươi. Việc ngươi phải xuống trần cũng vì Thần điện giận dữ gây nên.
- Ngọc Hoàng, có phải người muốn nói rằng lần này cũng là vì thần. Câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khẳng định.
- Đúng vậy.
- Thần đã hiểu. Vì thần mà Thiên Cung đại loạn, chuyện này hãy để thần tự giải quyết.
- Ngươi định giải quyết ra sao? Bao đại tiên cũng đã bó tay rồi. Thần điện không biết tự khi nào thu thập linh hồn sống, trao đổi với lũ Xitanti chống lại thiên đình. Ngọc hoàng nói một hơi, sau đó thở dài một tiếng, thuận tay vuốt chòm râu dài.
Băng Vân cau mày, tại sao chuyện gì cũng do nàng thế này?
- Hằng Nga!
- Băng Vân, cuối cùng thì ta cũng được gặp lại nàng.
- Hai sư huynh và đại tỷ đâu? Băng Vân mỉm cười, nhưng nụ cười hiếm hoi mau chóng vụt tắt trước thái độc của Hằng Nga.
- Chuyện này…
- Đã xảy ra cái gì? Linh cảm dự đoán đây là việc không lành.
- Nàng phải bình tĩnh nghe ta nói.
- …
- Đại sư huynh của nàng cùng với đại tỷ… nhận lệnh của Ngọc Hoàng đi giải quyết lũ Xitanti, sau đó… bị độc dược của Thần điện bao phủ… linh hồn đã tiêu tán không thể gom lại để cứu chữa.
Mà nói cách khác chính là người thân của nàng không còn tồn tại nữa!
- Vậy còn… nhị sư huynh Bảo Thạch?
- Huynh ấy mới rời đi ngày hôm qua, hiện tại chưa rõ tung tích.
Thân hình bé nhỏ rung lên không ngừng, người thân của nàng, người mà nàng yêu thương và tin tưởng có gì cứ lần lượt rời khỏi nàng như vậy? Nàng đâu có làm gì sai.
- Ta đi tìm Thạch huynh.
- Khoan đã Băng Vân-Hằng Nga kéo tay nàng lại-nhỡ như nàng đi gặp phải chuyện không hay, vậy ta…
- Đừng lo, ta sẽ không sao. Nhất định trở về.
- Nhưng bọn chúng mạnh như vậy…
- Thiên nữ. Một giọng nói mơ hồ vang lên cắt đứt câu nói của Hằng Nga, sau lưng Băng Vân xuất hiện thân ảnh màu đen.
- Xin hỏi?
- Ta là thần không gian. Thời gian có hạn ta vào chủ đề chính luôn. - Thần không gian quan sát gương mặt tinh tế của Băng Vân, một phần hiểu được quyết định năm xưa của Diêm la Đại đế. - Diêm Vương đã hồi sinh trở lại, nàng hãy đến nhờ người giúp đỡ bởi chỉ người mới có thể thu thập lại linh hồn mà thôi.
- Ngài nói gì? Kẻ đó trở về ư?
- Đúng thế.
Băng Vân cảm thấy ngạt thở, không thể nào chứ. Hắn ta vì sao có thể. Hơn nữa ban nãy cũng chẳng nghe Ngọc hoàng, Vương mẫu nhắc đến.
- Chỉ có ta cùng Thần thời gian biết được chuyện này. Hy vọng nàng biết rồi sẽ giữ kín vì nó liên quan tới an nguy của Diêm la.
- Ta hiểu, cảm ơn gợi ý của ngài nhưng có chết ta cũng không bao giờ nhờ vả kẻ đó.
- Quyết định là ở nàng, thiên nữ! Thần không gian bỏ lại một câu rồi biến mất trong làn khói mờ ảo. Thần đã biết chuyện nơi nhân gian qua chiếc gương thần ở Âm cung, thần nghĩ chắc chắn có ẩn tình gì đó nên hai người kia mới dở dang.
Cung Mẫu Đơn vẫn giống như trước khi nàng rời khỏi. Cái khác chính là tâm tình không còn thoải mái dù đến nơi đây.
Hắn chiếm quá nhiều vị trí trong lòng nàng, nàng cố gắng nhưng không thể ngừng nhớ tới dù chỉ một giây ngắn ngủi. Cảm giác ấm áp ở bàn tay vẫn còn, hình ảnh hắn khoảnh khắc đó ẩn ẩn hiện hiện trước mắt. “Luôn yêu em”, đó là gì chứ? Yêu ư? Vậy thì lý nào lại phản bội.
Mải nghĩ, Băng Vân thiếp đi lúc nào chẳng hay, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn kim cương như nâng niu sinh mệnh quý giá.
Thật khẽ, bóng dáng cao lớn tiến lại gần. Hắn bước thật cẩn thận tránh làm nàng tỉnh giấc, đôi mắt tím dịu tựa hồ nước mùa thu âu yếm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp.
Không nhịn được, bàn tay rộng vuốt ve gò má phiếm hồng.
- Bốp! Giật mình, thiên nữ tỉnh giấc, bắt gặp hắn ngay lập tức đẩy tay hắn ra.
- Vân.
- Ngươi đến đây làm gì?
- Gặp nàng.
Hắn nói thẳng thắn khiến Băng Vân thức thời không biết đáp ra sao.
- Hừ, nhưng ta không muốn gặp ngươi! Quá nửa ngày nàng mới thốt ra một câu thật lạnh lùng, nhưng thực chất, trong lòng nàng thầm mong hắn đừng rời đi.
- Ta biết. Diêm la nhếch môi có chút rầu rĩ.
- Vậy mau biến khuất mắt ta.
- Bỏ qua ân oán giữa chúng ta. – Hắn quay lưng lại. – Ta muốn giúp nàng đi tìm Bảo Thạch.
- Cái gì?... Ta không cần.
- Ta đã nói là dẹp bỏ ân oán, nàng muốn bỏ phí mạng sống sao? Nên nhớ rằng chỉ có người Âm cung mới thu thập được linh hồn.
- Thần điện, ngươi tột cùng là muốn ra sao?
- Hừ, để Băng Vân và Diêm la của ta cách xa nhau một chút!
- Đã làm rồi, ngươi cũng thấy hai người kia chính tay hại chết nhau. Nam nhân khẽ vuốt chòm râu.
- Ta còn chưa thỏa mãn. Thiên cung các ngươi phải tận lực chia cách bọn họ… À - gương mặt sắc sảo ẩn hiện nụ cười tàn độc-Ngọc Hoàng, Diêm la trở lại rồi!
- Vậy nên ngươi vẫn đối đầu với Thiên cung.
- Chính xác, nếu trách hãy trách hai người kia quấn nhau không rời. Dù cho ngài triệu hồi về thì Diêm la cũng hồi sinh nguyên khí về lại theo.
- Không thể nào.
- Tin ta đi. Ngọc Hoàng, xử lí vừa lòng ta một chút nếu không cái chức vị hiện tại của ngài sẽ thay chủ thật mau đó!
- Ngọc Hoàng, đã lâu chưa gặp? Thân ảnh lạnh lùng mờ mờ ảo ảo nở một nụ cười hoàn mỹ quá mức, gây cho một ai đó cảm giác kinh sợ, giật mình.
- Đúng là lâu không gặp kể từ khi ngươi hóa kiếp. Người ngồi ở vị trí trên cao nhìn xuống, hóa ra Diêm la thực sự đã quay lại.
- Xem ra thời gian tôi không ở đây, đã rất nhiều chuyện xảy ra.
- Phải, Thần điện kia đã tạo phản.
- Hơn nữa cũng có vài người thích xem vào chuyện kẻ khác, đi reo rắc hiểu lầm. Lời nói tràn đầy ẩn ý vừa thốt, gương mặt Ngọc hoàng bỗng tối sầm lại.
- Ý gì?
- Ngọc hoàng nên hiểu rõ mới phải.
Diêm la đột nhiên gằn giọng. Lũ người này dựa vào cớ gì mà xui khiến người trần để họ phản đối hắn cùng Băng Vân để dẫn tới những quyết định sai lầm, và hiện tại đây, hắn và nàng không còn như xưa nữa.
Ban đầu hắn cứ thầm trách bản thân, mù mờ luẩn quẩn trong vòng tròn họ đặt ra. Thật may là Thần không gian và Thần thời gian đã theo dõi mọi thứ và báo cho hắn, tránh cho việc tiếp tục rơi vào bẫy.
- Ta tặng ngươi câu này: Kẻ ngăn cản Diêm la ta, linh hồn nghiễm nghiên tiêu tán không rõ vì sao!
Thiên cung, nơi đẹp đẽ kia hoa ra cũng chứa đựng những thứ thối nát. Kẻ có quyền đúng laker có quyền luôn muốn chi phối người ta, muốn thao túng toàn bộ trong bàn tay. Lân này trở về, chắc chắn mọi thứ không còn như trước. Tất cả cứ dần dà hé lộ. Bí mật chồng lên bí mật, từng lớp tách mở ra.
Không chống lại được Thần điện chỉ là cái cớ, còn sự thật chính là câu kết.
Lệnh chiêu hồi chính là điềm báo!