Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mắt to trừng mắt nhỏ... mắt nhỏ liếc xéo mắt to. Được rồi, đây là tổ tông của nàng, nàng nhịn!
Xoay bước ra cửa, Tiểu Điềm phân phó cho các hạ nhân làm gấp đôi số điểm tâm, khiến các nàng trừng lớn mắt.
Hạ nhân: T^T cảm động quá tiểu thư rốt cuộc cũng chịu ăn rồi.
Tiểu Điềm: Hắc tuyến...
~một khắc sau~
Một đám hạ nhân bưng các mâm đồ ăn lên. Tiểu Điềm liền tiếp tục trừng. Vì sao ư? Bọn họ có hay không làm cả một bàn lớn đồ ăn như thế nha. Hai mươi mấy món chứ chả ít, cái này... mỗi một món này gắp một miếng thôi cũng đủ no rồi.
Chờ người lui ra hết, Tô Dạ liền từ đằng sau bức bình phong bước ra. Nhìn bàn đồ ăn, hắn liền tủm tỉm cười. Nga, lâu rồi hắn chưa được ăn lại các món này nha, bây giờ không hảo hảo thưởng thức thì còn chờ tới bao giờ?
nhẹ nhàng nâng đũa lên, nhẹ nhàng gấp một miếng thịt ma thú bỏ vào miệng, mùi hương ngọt ngào của thịt phối với rau củ và gia vị dịu nhẹ làm cho người ta cảm giác như đang đứng giữa cánh đồng hoa hưởng thụ gió xuân ấm áp. Lại nâng đũa gắp lên cá long tĩnh, bào ngư,... từng món từng món đưa lên miệng. Tô Tiểu Điềm mới đặt đũa xuống không lâu thì sực phát hiện một điều: Tổ tiên thế nhưng là ăn hết nửa bàn ăn, chuyện mà nàng tưởng như phải ăn cả ba ngày mới hết! Thậm chí tổ tiên càng ăn càng nhanh, đây là cái khái niệm gì nha? Nhìn người nào đó đang cắm cúi ăn, nhìn lại bàn ăn, lại lia đến cái bụng của người nào đó. Nga, vì sao lại vẫn phẳng lì như vậy? Thức ăn chạy đi đâu rồi?
Chờ người nào đó ăn xong nàng liền rót một ly nước đặt kế bên. Xong nàng liền chạy đi tìm người dọn cái bàn ăn sạch bóng không còn một cọng rau nào trước mặt. Nhìn đám người ngẩn cao cổ cảm tạ trời đất trước mắt, nàng lại đau khổ, không phải là nàng ăn nha, nàng cân không nổi đám đồ ăn đó đâu!
Nhìn kẻ nào đó ăn xong dư tinh lực liền nằm dài trên ghế quý phi, tay tạo ra hỏa nguyên tố bay vòng vòng trước mặt, chơi đùa đến vui vẻ. Nàng lại muốn liên tưởng hắn với một đám hài tử chứ không phải là người từng làm gia chủ cao cao tại thượng nha, từ khi biết tổ tiên tầm nhìn của nàng lại được mở rộng, nàng lại biết thêm nhiều điều mới:
Thứ nhất: Đừng nhìn mặt mà đoán tuổi!
Thú hai: Đừng nhìn bụng mà đoán sức ăn!
Thứ ba: Đừng nhìn chức vị mà đoán tính cách!
Dựa theo ba điều trên, nàng có thể tổng kết được là: thế giới thật là biết bao điều hiều diệu, cái gì cũng có thể xảy ra!
Cốc cốc cốc
“Tiểu thư, thất hoàng tử đến nói là đưa quà gặp mặt cho tiểu thư, hiện người đang chờ ở ngoài đại sảnh”
“ Được rồi, ta biết rồi, chờ ta thay y phục xong sẽ tới ngay”
“Dạ tiểu thư”
~ trở lại trong phòng nào~
Tô Dạ híp híp mắt đánh giá khắp người Tiểu Điềm.
“ Oa nhi à, nhờ vào năm phần giống ta thì cũng có thể được liệt vào danh sách người đẹp nhưng ngươi nhìn trước sau như một của mình, cả người thì tròn vo như vậy chỉ được khả ái một chút. Ngươi... ngươi có nghĩ tên thất hoàng tử đó khẩu vị rất nặng hay không?”
Tô Tiểu Điềm trợn mắt nhìn hắn, cái gì mà cả người tròn vo, cái gì mà chỉ đuọc khả ai một chút, cái mà khẩu vị quá nặng đây? Tổ tiên à tư duy người có thể nào bình thường lại một chút được không nha, nàng quả nhiên đã lầm vị này còn hơn hẳn tứ ca của nàng nữa, nếu đem so sánh thì tứ ca chỉ là một con ma thú cấp một bình thường hết sức bình thường còn tổ tiên chính là một con vạn năm thánh thú đã hóa hình người nha.
Mang theo một bầu tâm trạng bi ai và cảm thán, người nào đó đã rời khỏi biệt viện của mình đến bên vị thất hoàng tử ca ca khẩu vị nặng mà Tô Dạ đã nhận xét.