Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bé Na
Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai. Lễ tình nhân
Thường đối với loại ngày hội này luôn luôn không có khái niệm, Chu Luật, lúc này đây muốn không để ý cũng không được.
Được Thanh Dạ hẹn bảy giờ tối gặp mặt ăn cơm, không được tới trễ, lại càng không thể nói không đi.
Vài ngày trước lần gặp mặt đầu tiên, cùng vài ngày sau lần gặp mặt thứ hai cách nhau thực gần. Sợ rằng sau này, sẽ rất khó có dịp một mình một người cô đơn chờ qua những dịp lễ….
Thanh Dạ ôn nhu, làm cho người ta thực quyến luyến.
Bảy giờ tối tại tiệm cơm Tây, trên các bàn xung quanh cơ bản đều là những đôi tình nhân. Sau đó lại đi chơi chợ đêm, những người đi qua đa số cũng là những đôi tình lữ thể hiện với nhau tình yêu cuồng nhiệt.
“Đúng rồi, khăn quàng cổ của anh……”
“Để lại ở nơi cậu là tốt rồi, tôi nghĩ nó cũng rất thích ở bên cạnh cậu.”
“Vâng.”
“Đương nhiên…… Tôi cũng rất muốn lấy lý do nhận lại khăn quàng cổ để đến nhà cậu.” Thanh Dạ hơi hơi cười,“Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, vẫn là chờ tới khi cậu chủ động mời tôi thì tốt hơn.”
Chu Luật sửng sốt, lập tức cũng cười.
“Anh muốn đến, thì lúc nào cũng thể đến.”
“Thật sự……?” Thanh Dạ cười thực tà ác,“Chẳng lẽ cậu không sợ dẫn sói về nhà, cuối cùng bị ăn ngay cả căn xương cốt cũng không còn?”
“Úc?” Chu Luật có chút hoang mang nói,“Anh xác định ăn được tôi? Àh, là tôi muốn nói…… Anh không sợ bị ăn?”
“……”
Tươi cười của Thanh Dạ bỗng dưng đông cứng trên mặt.
“Luật…… Cách nói của cậu thực đáng sợ.”
“Có cái gì không đúng sao?” Chu Luật thực vô tội hỏi lại.
“…… Không.”
Thời điểm hai người cùng một chỗ, dường như hoàn toàn không có cảm giác thời gian đang trôi qua.
Chợ đêm thực huyên náo. Nhưng cùng sóng vai nhau mà đi, âm thanh ồn ào của những người chung quanh đều đã dần dần biến mất, cuối cùng, thế giới trở thành chỉ của hai người đứng cạnh nhau.
Tay Chu Luật được người ta nắm chặt. Vừa nghiêng đầu, liền thấy Thanh Dạ đang mỉm cười.
“Cậu để ý?”
“Không……”
Chu Luật cầm lại bàn tay kia, cảm nhận cảm giác thực ấm áp.
Địa phương chật chội, đại khái không ai có thời gian chú ý tới hành động của họ. Thật ra, cho dù có bị người thấy được, thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Không muốn để ý tới những chuyện dư thừa, chỉ cần cầm tay người bên cạnh là tốt rồi…… Điều mình cần chính là, loại hạnh phúc đến muốn khóc này.
“Thanh Dạ……”
“Cậu vẫn đều gọi tôi ‘Thanh Dạ’.” Thanh Dạ mỉm cười nói,“Chi bằng hiện tại gọi tên tôi, nghe một chút?”
“Đỗ Vũ Trạch.”
“Rất mới lạ ……”
“Tiểu Đỗ.”
“……”
“Lão Đỗ?”
“Cậu là cố ý ……?”
Chu Luật cười đủ, mới nhẹ nhàng gọi tên anh:
“Vũ Trạch.”
“Thế này mới đúng.”
Thanh Dạ phi thường thỏa mãn gật gật đầu, đồng thời càng dùng sức nắm chặt tay cậu. Nắm chặt tay nhau, giống như có thể cùng nhau đi đến tận cùng của thế giới.
Nếu đây là một giấc mơ, bọn họ tối nay nguyện ý mơ tới trọn đời.
Mười giờ đêm, Chu Luật lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Kết quả cậu nhận được tới 5 cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ cô em gái Quả Quả gọi tới .
Sau lần tụ hội đó, Quả Quả vẫn chưa gọi điện thoại tới hỏi đông hỏi tây. Điều này làm cho Chu Luật có chút ngoài ý muốn. Hôm nay lễ tình nhân, cô bé lại có việc gì?
Ngoài ra, di động còn có nhận được một tin nhắn cô gửi, nói là có việc gấp cần nói chuyện với cậu.
“Sao vậy?” Thanh Dạ hỏi.
“Quả Quả đã gọi điện thoại năm lần tới, vừa rồi tôi cũng không để ý.”
Chu Luật vừa hướng Thanh Dạ giải thích, vừa gọi lại cho Quả Quả.
Đối phương rất nhanh liền nhận điện.
“Anh Luật…… Trời ơi, anh cuối cùng cũng gọi lại cho em.”
“Sao vậy? Có chuyện gì gấp ah?”
“Bên cạnh anh thực ồn ào, em nghe không rõ ràng lắm……”
“Anh bây giờ đang cùng Thanh Dạ ở chợ đêm.” Chu Luật nói to hơn một chút.
“A……” Quả Quả kinh ngạc nói,“Em không phải muốn cố ý quấy nhiễu các anh, thật sự là bởi vì có chuyện không nói không được……”
“Em nói đi.”
“Anh Luật…… Việc lớn không tốt rồi. Hiện tại bên đó đang rất ồn ào, anh có khả năng cũng nghe không rõ. Em chờ anh về nhà rồi sẽ gọi lại….”
“…… Được rồi.” Chu Luật lo lắng một chút, gật đầu nói,“Để anh về nhà sẽ gọi lại cho em.”