Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: bé Na
Đối với Chu Luật mà nói, hiện tại là lúc rất quan trọng.
Mười giờ bắt đầu logout ra ngoài làm việc, làm tới ba giờ sáng ngày hôm sau mới xong, sáu giời ba mươi phút sáng bị cưỡng chế rời giường. Nghỉ ngơi như vậy, còn chỗ nào để cậu phân tâm?
Một khi công việc đã bận rộn, một khi thời gian đã khẩn trương, mỗi người trong văn phòng giống như đều cùng ăn thuốc súng, không chú ý sẽ nổ mạnh.
Vì lý do như vậy, mỗi lần gặp phải những ngày thế này, mối quan hệ giữa các đồng sự cũng sẽ giảm xuống đến đóng băng.
Boss từng gọi bọn họ là “Lâm vào trạng thái điên cuồng”.
Cho nên, mình có thể miễn cưỡng bảo trì tâm tính bình thản…… Đã là cực hạn.
Đúng vậy, cực hạn.
Từ này, đồng nghĩa với cách bùng nổ một bước không xa.
Trước khi công thành chiến, Chu Luật từ chối lời mời của đám Đu Đủ, không muốn tham dự hoạt động lần này của hệ thống.
Hoạt động lần này được tạo thành từ vài trò chơi đơn giản, không có điểm nào nổi trội, người nào rảnh rỗi có thể đến chơi đùa.
Hôm sau, Chu Luật cùng với mấy đồng sự trong công ty náo loạn một trận lớn, tâm tình vốn đã không thoải mái, sau khi về nhà lại bị Lão Hoàng phụ trách công tượng gọi vào đăng nhập lấy vũ khí…… Thế mới biết, thì ra một hoạt động hệ thống vô cùng đơn giản, cuối cùng lại trở thành một bãi chiến trường.
Cũng may là hai bên mới chỉ cãi nhau, còn chưa đến mức động võ.
Ánh Sáng…… Cùng Vườn Trẻ.
Cái gọi là công hội đồng minh, chẳng lẽ đều đi cùng một con đường sao?
Sự kiện đầu tiên chưa kịp quên đã xảy ra lần thứ hai không thoải mái, cho dù có bình tĩnh như Chu Luật, cũng khó tránh khỏi trong lòng có chút ức chế.
Chu Luật giao cho Trà Trà đi cùng hội trưởng của đối phương tới can thiệp, còn mình thì sớm logout, tiếp tục hoàn thành công việc. Không có ý muốn đuổi theo tra nguyên nhân sự kiện, cũng không có ý đi trừng phạt ai, hiện tại điều cậu cần nhất, có lẽ là tĩnh tâm.
Lúc chín giờ Thanh Dạ gọi điện thoại đến, đã mẫn cảm nhận ra cảm xúc của người yêu có vấn đề.
“Thân ái, em sao vậy?”
Nhẹ nhàng thở dài, Chu Luật chỉ đơn giản kể lại chuyện hôm nay xảy ra hôm nay. Thanh Dạ sau khi nghe xong, nói:“Thật hy vọng anh có thể lập tức trở về.”
Chu Luật cười cười, hỏi:“Nhiệm vụ của anh bên kia còn không chưa hoàn thành, về làm gì?”
“Để đem mấy tên không nghe lời tha ra chém.” Thanh Dạ nói giỡn,“Anh xem, đây chính là thời điểm thể hiện uy nghiêm của lão đại.”
“Nhưng, anh xác định bọn họ sẽ không hỏi mấy câu kiểu như ‘Anh là ai vậy’ sao?”
“Này…… Không nên làm tổn thương anh vậy chứ?” Thanh Dạ đau lòng nói,“Tuy rằng xác suất cho anh thể hiện quả thực không cao.”
Chu Luật cười khẽ:“Đây là vận mệnh nha.”
“Còn có năm ngày nữa thôi.” Thanh Dạ nói,“Anh sắp trở về rồi.”
“Vâng, rất nhanh rồi sẽ qua.”
“Năm ngày xác thực rất ngắn ngủi, nhưng là đủ để cho người nào đó đem bản thân ra tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ.” Thanh Dạ lo lắng thở dài,“Chuyện công việc không thoải mái đừng để trong lòng, cho dù nhiệm vụ có quan trọng đến đâu cũng phải chú ý tới thân thể…… Còn nữa, chuyện công hội có thể không quản thì tận lực đừng động tới, chờ anh trở lại xử lý là được rồi.”
Chu Luật biết lời của Thanh Dạ có ẩn giấu ý tứ–
Đây chỉ là một trò chơi mà thôi, không đáng em phải trả giá nhiều.
Chu Luật nghĩ, thật ra hai người họ đều rất rõ ràng điểm này.
Đều rất rõ ràng điểm này, nhưng vẫn không ngừng trả giá cho nó, cho dù mất đi có nhiều đến bao nhiêu cũng sẽ không ngừng trả giá.
Bọn họ là vì cái gì?
Cũng không thể nói rằng, chơi trò chơi mà thật tình thì toàn là kẻ ngốc?
Trầm mặc mất một lúc, Thanh Dạ giống như có thể nhìn thấu tâm sự của cậu, dịu dàng nói:“Anh biết em muốn để tất cả mọi người yên tâm với em, nhưng luôn tự bức mình cũng không được.”
Chu Luật hơi sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ nói không sai, người đàn ông này chính là tử huyệt của mình?
Không sai…… mình, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy từng có cảm xúc thất vọng với anh.
Cho dù chỉ một chút.
“Thân ái, thoải mái một chút.”
“…… Em hiểu rồi.”
“So sánh với lúc trước, em đã muốn tiến rất nhanh rồi, anh lúc nào cũng tin tưởng ở em.” Thanh Dạ cười,“Chiều thứ sáu anh sẽ về tới thành phố C, đúng lúc có thể cùng tới thành chiến.”
“Như vậy, chờ anh trở về.”
“Ừ, anh nhất định sẽ đúng giờ.” Ở đầu dây bên kia, Thanh Dạ thản nhiên mỉm cười.
Mấy ngày nay, không khí giữa các thành viên trong công hội lâm vào tình trạng áp suất thấp, làm cho mọi người trong tổ hậu viên lo lắng mất một lúc lâu.
Quán KFC ven đường, vẫn đều đều tụ hội, chép bài tập, thánh địa của mấy đứa khuya khoắt không nhà để về.
Lần trước một đám người tới nơi này là vì sao chép bài tập…… Lần này là?
Đu Đủ chính nghĩa lẫm liệt nói:“Có manh mối thì phải bóp chết ngay, bất luận đối phương là ai!”
Cá Chết hỏi:“Nếu đối phương là mỹ nữ thì sao?”
Đu Đủ trầm tư một lát:“Này…… Khẩn cầu Trung ương Đảng đem mỹ nữ giao cho tớ xử lý!”
Mèo Lười:“……”
Ly Ca ngắt lời nói:“Các cậu muốn uống gì?”
“Cà phê phủ kem!” (1) Quả Quả giơ tay đầu tiên.
“Cô ca.” Tiểu Hàn bắt tay vào làm tạp chí trên máy tính, không thèm ngẩng đầu lên.
“Cốc to nhé?”
“Không thành vấn đề.”
“À, tớ với cậu ấy cũng uống cô ca.”
“Được rồi.”
Ly Ca hỏi xong ý kiến của mọi người, khều khều người đàn ông bên cạnh, nói:“Anh, đi mua đi.”
“……”
Anh ta phụng phịu nhìn nhìn mấy kẻ trước mặt, lại nhìn nhìn hàng người dài đang xếp hang chờ cơm, biểu tình giống như không hờn giận. Nhưng anh cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy ra xếp hàng.
Nhìn theo anh ấy rời đi, Ly Ca vừa lòng quay đầu, mỉm cười hỏi:“Bây giờ phó hội vẫn chưa thấy đến, mọi người có gì không tiện nói muốn nói sao?”
“Tớ chỉ muốn hỏi một vấn đề.” Đu Đủ ninh mày, chỉ chỉ người đàn ông ngồi bên cạnh Quả Quả,“Người này hình như đã từng gặp, nhưng người kia……”
Cậu lại chỉa chỉa người đàn ông đang xếp hàng sau một dãy dài:“Anh ấy là ai vậy?”
“Cái gì gọi là‘Hình như đã từng gặp’!?” người nào đó bị điểm danh giận dữ, đập bàn nói,“Hôm đi tiễn Thiên Lý, các cậu không phải đã gặp qua tôi và Vân Trung sao!?”
“Khụ…… Đúng vậy.” Cá Chết gật gật đầu, giới thiệu,“Vì thế người ngồi bên cạnh đại tiểu thư Quả Quả, chính là bạn bè tốt của phó hội, hội trưởng Cách Lãng Địch Á – anh Hồ Ly.”
“Ách……” Đu Đủ cả kinh,“Như vậy, người còn lại là ai?”
“Cậu là nói anh ấy sao?” Ly Ca nhìn chỗ xếp hàng lấy cơm, mặt không chút thay đổi nói,“Anh ấy là ông xã của mình…… Thường Thế Chi Ám.”
“……”
Toàn thể lặng im, tập trung nhìn ngó.
Thường Thế đang đứng xếp hàng cảm giác được ánh mắt quỷ dị nào đó, lưng phát lạnh.
“Hả…… Anh ấy chính là Ngã Phật Từ Bi ……!?”
“Hôm nay là ngày gì vậy……” Mèo Lười bắt đầu khoa trương vỗ vỗ bàn.
“Ngày đặc biệt.”
Có người ôn hòa nói.
“…… Phó hội!”
“Ngại quá, anh đến muộn.” Chu Luật cởi áo khoác, gác lên cánh tay,“Tan sở hơi muộn so với thường ngày.”
“Anh Luật có thể dành thời gian đến đây đã là tốt lắm rồi!” Quả Quả hưng phấn phi thân qua, giữ chặt áo khoác của Luật la hoảng,“Chúng ta đã lâu không gặp rồi!”
“Đúng vậy.” Chu Luật sờ sờ tóc cô bé, ngẩng đầu nói với mọi người,“Lần này mọi người gọi anh đến đây, có chuyện gì muốn nói à?”
“…… Linh Linh.”
Cá Chết chỉ nói hai chữ.
Mà hai chữ này, cũng đủ để khái quát toàn bộ vấn đề.
Ở đây mọi người đều biết, cố ý vô tình lảng tránh hoặc dung túng, chung quy sẽ tạo thành cục diện không thể vãn hồi.
“Anh hiểu rồi.”
Chu Luật gật gật đầu, tìm vị trí ngồi xuống.
Đa số thời gian, hội đàm đều tiến hành trong bầu không khí hữu hảo.
Ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên, cảm xúc người nào đó của Cách Lãng Địch Á bị Đu Đủ thần kinh thô chọc cho phát điên.
“Tiểu Luật…… Tớ có lẽ đã hiểu nỗi vất vả của cậu.”
— đây là cảm tưởng của Hồ Ly sau lần nhíu mày thứ mười một.
Tám người còn lại, thân là “người đứng ngoài cuộc” hội trưởng Ngã Phật Từ Bi, Thường Thế Chi Ám, có lẽ cũng đã nghe Ly Ca nói qua về sự tình, đưa ra rất nhiều ý kiến giúp đỡ mọi người.
Không hề giấu diếm, không hề lảng tránh, đem tất cả những gì mình nghe đước, thấy được đều đặt lên mặt bàn. Vì không để trò chơi có bất cứ khả năng gì lưu lại tiếc nuối, bọn họ phải đem những thứ quan trọng nắm chặt trong tay.
“Hai lần …… Mục tiêu mọi người hoài nghi đều là một người. Cho nên, chúng ta cần phải loại bỏ mục tiêu đó sao?”
“Chứng cớ đâu?”
“Thật đáng tiếc, tạm thời còn tìm chưa ra. Nhưng nếu ngăn lại quá muộn……”
“Người này rất kỳ quái, nếu thật sự có ý muốn phá hư hết thảy, cũng không cần phải mạnh mẽ như thế.” Ly Ca nhẹ nhàng nói,“Phải biết rằng, người cùng mấy người mới bên Luyến hội gần gũi nhất chính là cô ấy, mục tiêu từ ban đầu đã đủ lớn rồi. Nay Luyến hội xảy ra chuyện, khó có cách nào khiến mọi người không hoài nghi đến cô ấy.”
“Bởi vì cô ta còn chưa đủ thành thục? Hay bởi vì, cô ta đến giờ cũng chưa biết mình rốt cuộc muốn làm gì?” Cá Chết giả vờ làm điều tra viên sờ sờ cằm.
“Bên chúng ta, cũng có người căn bản không nghi ngờ gì cô ấy phải không?” Đu Đủ hỏi,“Như anh Khả Nhạc? và Yoyo?”
“Không phải không nghĩ, có lẽ là…… họ là ‘không muốn’ nghĩ.”
“……” Đu Đủ trầm mặc một lúc, lại hỏi,“Nếu ở trong tình huống không có chứng cớ mà đuổi cô ấy đi, các cậu nói, anh Khả Nhạc có thể tức giận hay không?”
“Cậu cảm thấy đối với Khả Nhạc, các cậu quan trọng hơn, hay cô ấy quan trọng hơn?”
Chu Luật hỏi lại.
“Này……”
Phát hiện mình đang hỏi vấn đề ngu ngốc, Đu Đủ ngượng ngùng gãi đầu.
Đáp án, rất rõ ràng.
“Phó hội, mọi người nói nhiều như vậy.” Cá Chết ngẩng đầu nói,“Anh tính làm thế nào?”
Chu Luật nhu nhu huyệt Thái Dương, tựa lưng vào ghế ngồi trả lời:
“Không có chứng cớ tất nhiên là không thể làm người khác phục, cố ý đi tìm chứng cớ rất dễ dàng nhưng phải cố hết sức để không khiến một ai mất lòng. Như vậy đi……”
Mọi người đều đang thật sự nghe, im lặng chờ đợi cậu ra quyết sách.
“Việc này giao cho anh xử lý, các cậu tạm thời đừng có hành động gì.”
“Hả……?”
Mọi người có điểm ngoài ý muốn.
“Anh bận rộn như vậy, có thời gian quản mấy chuyện này sao?” Quả Quả chớp chớp mắt, lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.” Chu Luật mỉm cười,“Anh đều có tính toán rồi.”
Ra ngoài KFC, Chu Luật gọi điện thoại tới cho cậu em họ Thiên Húc.
Khi Thiên Húc vừa chuyển server, Chu Luật mang theo cậu luyện cấp mấy buổi cấp, sau khi mở Luyến phân hội, lại đem cậu phân vào đó. Nhưng Thiên Húc chưa chơi được bao lâu liền nhớ nơi cũ, sau đó luân phiên chạy hai đầu Tam Sinh Thạch – Bi Luyến Hồ, thành chiến cũng hai đầu thay phiên chơi. Chu Luật từng cười cậu là người siêu cấp lớn mật.
Luyến phân hội ngoại trừ Yoyo, không có ai biết Thiên Húc là thân thích của mình. Chu Luật nghĩ, có lẽ, Thiên Húc vẫn ở Luyến phân hội có thể có được tác dụng nào đó.
Sau khi nhận được điện thoại, Thiên Húc cơ bản bị vây trong trạng thái mờ mịt. Bất quá sau khi nghe xong Chu Luật giải thích, cậu tỏ vẻ sẽ đem hết sức lực tới giúp Ánh Sáng, có cảm giác…… hình như còn có chút hưng phấn?
Ngày Thanh Dạ dự tính trở về, Thiên Húc giao cho Chu Luật một phần kết quả.
Chu Luật mở tập tài liệu ra đọc, có cảm giác dở khóc dở cười.
Để Thiên Húc tiếp nhận nhiệm vụ điều tra, tuyệt đối là hoàn thành vượt mức — báo cáo điều tra viết đầy đủ, rõ ràng, thật sự giống như gián điệp chuyên nghiệp…… Không biết cô gái tên Linh Linh kia, qua máy tính có cảm giác được ánh mắt người khác điều tra hay không?
Buổi sáng người nào của Luyến hội cùng Linh Linh đi, đi chỗ nào, buổi chiều lại có người nào cùng Linh Linh đi, lại đi nơi nào…… ngày X giờ X Linh Linh đến chỗ Luyến hội tụ tập nói những gì……
Truy tung đến loại trình độ này, không bị đương sự phát hiện, có lẽ mới là chuyện lạ……?
Lần đầu tiên cảm thấy cậu em họ này thật ngốc ngếch, đáng yêu. Chu Luật ngồi cười một lúc, đóng tập tài liệu.
Từ những tin tức dài dòng mà Thiên Húc cung cấp lý, rút ra được kết luận quan trọng nhất– Linh Linh cùng mấy người của Luyến hội tiếp xúc thường xuyên, còn vượt xa cả sự tưởng tượng của mình.
Cô bé này muốn làm gì? Định mượn sức những người đó, dựa vào một Luyến phân hội, từ đó gây ảnh hưởng lên toàn bộ công hội?
Nghĩ không ra lý do cô nhóc muốn cùng Ánh Sáng là địch. Đúng vậy, ở bên ngoài thấy cô danh nghĩa ba phần nổi là phu nhân hội trưởng, là ‘cô em gái’ Yoyo và Trà Trà quan tâm chăm sóc, trong Luyến phân hội cũng là người khá có uy tín. Nếu cô ấy nghĩ như vậy đã có thể đảo điên Ánh Sáng, không khỏi cũng quá coi thường vương quốc Thanh Dạ một tay lập lên.
Huống chi……
“Cô cho rằng, tôi sẽ để cô có cơ hội hủy nó sao……”
Chu Luật thì thào, tay quơ tìm bao thuốc, kết quả lại đụng đến cái bao không giờ để làm trang sức.
Thế này mới thấy, từ khi sống cùng Thanh Dạ, đã cai thuốc được một thời gian dài.
“Cai thuốc cùng nhau đi.”
Người lúc ấy nói như vậy, hình như chính là mình.
Chu Luật nhớ tới Thanh Dạ, nhân tiện thoáng nhìn qua đồng hồ trên máy tính. Bảy giờ hơn rồi.
Vốn sáu giờ lên máy bay, thêm nửa giờ nữa về nhà, bất quá cũng chỉ sáu giờ rưỡi mà thôi. Cho nên lúc đó Thanh Dạ nói, anh có thể cùng tới thành chiến đêm nay.
Thành chiến tám giờ bắt đầu.
Bảy giờ năm mươi, Cá Chết trong trò chơi hỏi:“Lão đại chưa thấy trở về?”
“Không, có lẽ là máy bay trễ giờ.”
“Có cần chờ anh ấy không?”
“Chờ anh ấy làm gì?” Chu Luật cười,“Cứ đúng giờ mà bắt đầu thôi, em làm việc của em là được.”
Chu Luật biết, tuy rằng Thanh Dạ mới đi có hơn một tuần, mọi người vẫn rất nhớ mong anh.
Mình, đương nhiên cũng vậy.
Rất nhớ cảm giác anh khẽ thổi gió vào mặt, mang theo cảm giác man mát, rồi lúc anh xoa loạn tóc mình, rất nhớ khi anh tươi cười, và rồi chấm dứt trong nụ hôn thật sâu.
Sau đó…… Suy nghĩ ngắn ngủi bị đánh gãy.
Điện thoại trong nhà vang lên, Chu Luật tiến đến nhận.
Người gọi điện thoại không phải Thanh Dạ, mà là cha mẹ anh.
“Tiểu Luật……”
“Bác ạ?”
“Cháu hiện tại……” Vị nữ sĩ tao nhã ôn hòa kia, tựa hồ đang kiệt lực điều chỉnh hô hấp dồn dập của mình.
“Bác, có chuyện gì vậy?”
Có dự cảm … không tốt.
“Bác cùng cha của Vũ Trạch đang trên đường tới bệnh viện, Tiểu Luật, cháu cũng cùng đến đây đi……”
“……!?”
Chỉ một thoáng, đầu óc dường như dừng lại mọi hoạt động.
Thanh Dạ……
—————-
Giải thích:
(1) Cà phê phủ kem: