Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiêu Thần cùng hai người và một thú nhanh chóng chạy về phía cửa thành. Chưa đầy nửa chén trà, họ đã đến nơi, nhưng trước mắt là cảnh cửa thành được canh gác nghiêm ngặt, đề phòng như sắt đá.
"Phong thành?” Tiểu Ma Nữ nhíu mày, ánh mắt lấp lánh vẻ lo lắng.
"Hắn không có.” Tiêu Thần lắc đầu, giọng điệu trầm ngâm. “Trước đó, Tiêu U chỉ thả chúng ta đi vì kiêng kị, khục...khục... Kiêng kị sư tôn của ta, nên nàng không ra tay. Nhưng thực chất, nàng không muốn buông tha cho chúng ta, vì thế mới bố trí canh phòng nghiêm ngặt tại cửa thành, không để chúng ta thoát ra khỏi Tiêu Thành"
Nhắc đến "sư tôn”, Tiêu Thần cảm thấy mặt mình nóng bừng. Hắn đâu có sư tôn nào! Chỉ có điều, việc Tiêu U cho người canh gác trước cửa thành chứng tỏ nàng không hề có ý định để bọn họ dễ dàng ra đi.
"Vậy bây giờ chúng ta làm sao để ra ngoài?” Tiểu Ma Nữ lo lắng hỏi, khi mà Tiêu U dường như muốn triệt để truy sát họ. Dù có Tiêu Hạo Thiên ra tay, họ cũng khó lòng thoát thân.
"Ha ha, Đoàn Trưởng, dạo này vận khí của chúng ta khá tốt. Lần trước có hai đầu Tam Giai Hồn Thú, lần này lại tìm thấy thi thể một đầu Tam Giai Hồn Thú: Kim Cưồng Sư."
"Đúng vậy! Năm nay chúng ta làm một tháng còn hơn cả thu nhập một năm trước. Hy vọng chuyến đi Lạc Nhật Sơn Mạch này có thêm nhiều thu hoạch, để còn có thời gian tu luyện."
"Chỉ là, Đoàn Trưởng, sao lại phải vào Lạc Nhật Sơn Mạch vào giờ này? Không thể sáng mai đi sao?"
Khi Tiêu Thần đang trầm tư, bỗng từ xa vọng lại âm thanh ồn ào. Hơn mười bóng người như long như hổ tiến về phía cửa thành.
Trong chớp mắt, Tiêu Thần đã lao tới, xuất hiện ngay sau một nam tử mặc giáp đen.
Người này bất ngờ quay lại, thấy Tiêu Thần thì lộ vẻ kinh ngạc, thấp giọng hỏi:
"Tam, tam thiếu? Ngài sao lại ở đây? Hai ngày trước chúng ta còn chuẩn bị đưa Hồn Thạch cho ngài."
"Vương Liệt, ngươi có thể giúp ta ra khỏi thành không?” Tiêu Thần căng thẳng, cắt ngang.
Đám người trước mắt là Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn mà Tiêu Thần đã gặp tại Lạc Nhật Sơn Mạch. Mấy người khác cũng cảm thấy tình hình không ổn, lập tức quay lại, và khi nhìn thấy Tiêu Thần, tất cả đều ngạc nhiên.
"Vương Mãnh, Nhị Cẩu, Tam Đản, các ngươi đi theo ta.” Vương Liệt ra hiệu cho đám người theo mình.
"Vâng, Đoàn Trưởng.” Ba người đáp, dù trong lòng nghỉ hoặc nhưng vẫn gật đầu, rồi theo Vương Liệt cùng Tiêu Thần biến mất vào con hẻm, nơi Tiêu Hạo Thiên, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim đang đợi.
"Tiêu lão gia tử.” Vương Liệt khi nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên thì ánh mắt co rụt lại. Gặp Tiêu Hạo Thiên không phải là chuyện dễ, và hôm nay thật bất ngờ khi thấy ông ở đây. Hắn cũng đã nghe về tình hình của Tiêu gia, tưởng ông đã qua đời vì trúng độc.
Tiêu Hạo Thiên cười gượng, nói:
"Bây giờ chỉ là một lão đầu bỏ đi thôi”
"Tiêu lão gia tử, mau thay quần áo rồi rời thành đi, nửa canh giờ nữa cửa thành sẽ bị phong bế” Vương Liệt cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi sâu.
"Được! Đa tạ tiểu ca.” Tiêu Hạo Thiên gật đầu, nhìn Vương Liệt với ánh mắt cảm kích. Hắn nhận ra vẻ chân chất của người này, thật đáng quý.
"Ta, Vương Liệt, không chỉ biết tích thủy chi ân mà còn biết báo đáp.” Vương Liệt nhìn Tiêu Thần với ánh mắt cảm động.
"Vương Liệt Đại Ca, ta không còn là tam thiếu gì nữa, ngươi cứ gọi tên ta đi.” Tiêu Thần nhanh chóng thay xong quần áo.
"Vậy ta gọi là Tiêu huynh đệ nhé.” Vương Liệt cười hồn nhiên.
Lúc này, Tiểu Kim tiến tới, toàn thân lông tóc đã bị nhuộm trắng, làm nó không thoải mái. May mắn có Tiêu Thần an ủi, nó mới kiên trì được. Tiểu Ma Nữ cũng đã thay xong trang phục và tiến đến.
"Vương Mãnh, Nhị Cẩu, Tam Đản, hôm nay các ngươi không được ra khỏi thành, hãy đưa người nhà đi tìm chỗ ẩn nấp, chờ vài ngày nữa rồi hãy ra.” Vương Liệt nhìn ba người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn dặn dò.
"Yên tâm, Đoàn Trưởng.” Ba người cười đáp, không chút do dự, họ đã lập tức lùi bước và biến mất trong hẻm nhỏ.
Tiêu Thần cùng những người bạn vội vã hướng về phía cửa thành. Thời gian không còn nhiều, và một khi Tiêu U phát hiện những kẻ được phái đi để tiêu diệt họ đã chết, hắn chắc chắn sẽ truy sát không ngừng. Lúc đó, điều đầu tiên Tiêu U muốn làm chính là phong tỏa thành, khiến họ như những con cá mắc lưới, không thể thoát thân.
"Vương Đoàn Trưởng, muộn thế này mà còn muốn ra ngoài? Nghe nói Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn các ngươi đang phát triển lớn mạnh, phải không?" Một quân sĩ đứng gác cửa thành mỉm cười, tỏ vẻ thân quen với Vương Liệt.
"Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là làm việc để nuôi sống gia đình,' Vương Liệt đáp, tính tình thẳng thắn nhưng cũng khéo léo trong giao tiếp. "Lý Đội Trưởng, sao ngươi lại tự mình đến thủ thành? Có chuyện gì nghiêm trọng không?”
"Vương Đoàn Trưởng còn chưa biết sao?" Lý Đội Trưởng ngạc nhiên, rồi vung tay. "Các ngươi năm này qua năm khác sống cùng Hồn Thú trên núi, không biết cũng phải. Thôi thì không biết cũng là điều tốt. Lần sau về nhớ tìm ta uống rượu nhé!”
"Yên tâm, nhất định không say không về. Chúng ta xin cáo từ trước." Vương Liệt cười, chắp tay nói.
"Tốt, ta sẽ đợi rượu ngon từ Vương Đoàn Trưởng." Lý Đội Trưởng mỉm cười, phất tay cho quân sĩ hai bên đường lui.
Tiêu Thần cùng những người bạn vô cùng lo lắng. Dù thấy Vương Liệt và Lý Đội Trưởng trò chuyện thân thiết, nhưng một khi Lý Đội Trưởng phát hiện ra dấu hiệu khả nghị, tình thế sẽ lập tức đảo ngược.
"Chờ đã!" Đột nhiên, tiếng gọi của Lý Đội Trưởng vang lên từ phía sau. Vương Liệt giật mình, còn Tiêu Thần và các bạn nín thở, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
"Vương Đoàn Trưởng, đây là Hồn Thú gì vậy? Lần sau kiếm cho ta một con nhé?" Ánh mắt Lý Đội Trưởng đột nhiên dừng lại trên Tiểu Kim, lúc này đang khoác bộ lông trắng bạc và trông rất lôi thôi.
"Đi mau!" Tiêu Hạo Thiên hét lên, nhanh chóng tăng tốc.
"Dừng lại!" Lý Đội Trưởng tức giận quát khi thấy Tiêu Hạo Thiên và đồng bọn đột ngột gia tăng tốc độ. Quả nhiên, hắn đã trở mặt ngay lập tức.
Nhưng Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn không để ý, chỉ lắc mình một cái đã rời khỏi cửa thành, Tiêu Thần, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim cũng nhanh nhẹn không kém. Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn giờ chỉ còn lại vài người, trong đó có Vương Liệt.
"Vương Liệt, các ngươi chán sống rồi sao?!" Lý Đội Trưởng lạnh lùng nhìn Vương Liệt, sát khí lộ rõ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");