Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Văn Uyên đem Vũ Văn Hoằng Trinh nâng ra khỏi Ngự Thư phòng, Vương Phúc đang ở dưới bậc thang chờ bọn họ, thấy khi y đi ra đã khóc thành một lệ nhân, Vương Phúc không rõ cho lắm, chỉ đành tiến lên cùng đỡ lấy y.
Một đường bị khiên lên xe ngựa, Vũ Văn Hoằng Trinh lui vào một góc vô thanh nức nở.
Hoa Văn Uyên trong lòng cũng không chịu nổi, muốn hắn nhìn người yêu của mình thành thân, hắn vạn vạn làm không được. Nhưng đối thủ lần này là do người đứng đầu thiên hạ chủ tể tuyển chọn, là đấng tối cao duy nhất, bọn họ cãi không được mệnh lệnh này.
“Gấu bự…… Ta không cần thành thân…… Ta không cần…… Ô ô…… Hoàng huynh vì cái gì đột nhiên đối với ta hung dữ như vậy? Vì cái gì muốn ta hiện tại thành thân? Hắn luôn luôn thương nhất ta …… Ô ô…… Vì cái gì nha?”
Một phen ôm chầm Vũ Văn Hoằng Trinh khóc đến thương tâm, Hoa Văn Uyên nhăn mi không biết nên nói cái gì mới tốt. Hoàng Thượng nhất định đã phát hiện cái gì, bằng không sẽ không đột nhiên nói ra loại chuyện này. Hắn biết tình huống thân thể của Vũ Văn Hoằng Trinh, làm sao còn có thể tùy tiện tìm nữ nhân gả cho y được? Nhưng mặc kệ nói thế nào, hắn là nam nhân, làm sao có thể thành vương phi.
Một đêm chưa ngủ, hơn nữa vừa rồi khẩn trương cao độ, Vũ Văn Hoằng Trinh khóc mệt liền ở trong lòng Hoa Văn Uyên ngủ. Trở lại vương phủ, Hoa Văn Uyên ôm y về phòng ngủ, chỉ cảm thấy khí tức chung quanh có chút không giống, chớp mắt nhìn thấy góc, phát hiện thân ảnh xa lạ, nghĩ rằng là người mà Hoàng Thượng phái người đi nhìn bọn họ.
Âm thầm thở dài một phen, hắn thật sự luyến tiếc buông nhân nhi mĩ lệ trong tay. Đem y đặt trên giường, sai người mang tới nước lạnh, Vũ Văn Hoằng Trinh đầu gối ửng đỏ, nhất định rất đau. Hoa Văn Uyên cẩn thận chườm lạnh cho đầu gối sưng đỏ, như vậy ngày mai sẽ không sưng lên, lại phân phó Vương Phúc phái người cùng hắn đi y quán lấy dược, mỗi ngày phải dùng nước ấm rồi sau đó thượng dược cho đầu gối của Vũ Văn Hoằng Trinh. Vương Phúc khó hiểu, loại sự tình này chưa bao giờ xảy ra, làm sao thái độ Hoa Văn Uyên một chút là chuyển biến?
“Hoa đại phu, ngươi ngày mai có chuyện không thể tới sao?”
Hoa Văn Uyên nhăn mi, hắn không thể lộ ra quá nhiều, chỉ gọi Vương Phúc hảo hảo chiếu cố vương gia nhà lão, có chuyện liền đi y quán thông cáo hắn một tiếng, gần đây hắn sẽ không cùng Vũ Văn Hoằng Trinh gặp mặt, cũng nói y phải an phận ở trong vương phủ.
Ôm một bụng nghi vấn, Vương Phúc đành phải đưa hắn trở về, làm sao sau khi gặp Hoàng Thượng, ai cũng trở nên kỳ quái? Vương gia luôn luôn không bao giờ ở trong cung khóc như vậy. Nghe nói Hoa đại phu được khen thưởng, làm sao y còn co mày cáu mặt? Người thông minh suy nghĩ thật đúng là phức tạp a.
Sau vài ngày, Vũ Văn Hoằng Trinh cảm xúc dao động rất lớn, không phải trầm mặc không nói thì là thô bạo này nọ. Ngự Đức đế vài lần phái người mang đến bức họa nữ tử cho y chọn lựa, sau đó y đều xé toàn bộ. Vương Phúc vẫn giúp y thu thập mấy chuyện này, xé bỏ bức họa thì không tính là cái gì, thế nhưng vạn nhất Hoàng Thượng tức giận, vương gia liền ăn không ngon.
Vương Phúc tận tình khuyên bảo, khuyên y đừng lại xé bức họa, đây là làm nhục mặt mũi Hoàng Thượng, thiên hạ ai dám làm như thế? Không thể vì Hoàng Thượng yêu thương mà không biết lễ nghi, gần vua như gần cọp, không chừng một ngày nào đó Hoàng Thượng không bao giờ bao dung y nữa, cái này thật sự là tao ương.
Vương Phúc nói một điểm không sai, Vũ Văn Hoằng Trinh không thể phản bác. Y nhận mệnh phải ngồi nhìn mấy bức họa mĩ nữ, che mặt bắt đầu khóc lớn.
“Vương Phúc! Ta không cần thành thân! Nữ nhân như thế khó coi muốn chết, vì cái gì muốn ta cưới nàng? Ta chỉ muốn một mình gấu bự! Ngươi giúp ta tìm hắn đến, có được không?”
“Chủ tử a, ngươi cũng đừng làm nô tài khó xử. Hoa đại phu nói, hắn là sẽ không tới gặp ngài, ngài muốn cái gì cứ việc mở miệng, chính là, đừng nghĩ muốn thấy hắn.”
“Vì cái gì sẽ như vậy! Hoàng huynh vì sao đột nhiên đối với ta sinh khí? Hắn vẫn là thương ta nhất, không phải sao? Hiện tại hắn chẳng những bức ta thành thân, một lời giải thích đều không nói cho ta, bảo ta như thế nào có thể giải sầu?”
Vương Phúc cũng thấy hành động của Hoàng Thượng kỳ quái, thế nhưng thánh tâm khó dò, lão sao dám lường được ý tưởng của Hoàng Thượng! Trừ an ủi Vũ Văn Hoằng Trinh, lão không có phương pháp khác.
Tối đó, Vũ Văn Hoằng Trinh đột nhiên sốt cao, tới buổi sáng ngày hôm sau vẫn không thấy tốt lên. Vương Phúc lo lắng, nhanh chóng phái người đi gọi Hoa Văn Uyên.
Khi Hoa Văn Uyên tới, Vũ Văn Hoằng Trinh đã bắt đầu nói mê sảng, mạch tượng hỗn loạn, sắc mặt lúc sốt cao trở nên dị thường đỏ ửng. Hoa Văn Uyên không biết y vì sao sốt lợi hại như thế, nhanh chóng mở dược để cho y uống. Uống xong dược đợi nửa ngày, Vũ Văn Hoằng Trinh vẫn là không thấy tốt lên chút nào, Hoa Văn Uyên phải châm cứu cho y, bận rộn đến tối, cơn sốt Vũ Văn Hoằng Trinh mới lui xuống.
Cả ngày, Hoa Văn Uyên đều không ăn không uống bồi tại bên người y, tự mình uy dược uy nước cho. Vương Phúc ở một bên đổi khăn lạnh cho Vũ Văn Hoằng Trinh, cũng lau đi mồ hôi vừa thấm.
“Vương tổng quản, ngươi đi ăn cơm đi, nơi này có ta, không có việc gì nữa đâu.”
“Hoa đại phu, ngươi cũng chưa ăn gì, muốn ta mang điểm tâm vào hay không?”
“Cũng được, làm phiền ngươi.”
Vương Phúc đi ra ngoài, Hoa Văn Uyên lại ngồi lại bên giường, lại xem mạch Vũ Văn Hoằng Trinh, mạch tượng y rất nhanh, cường mà hữu lực, không giống y bình thường vững vàng như vậy.
“A Trinh, ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì……” Vuốt ve hai má của Vũ Văn Hoằng Trinh, Hoa Văn Uyên bất đắc dĩ thở dài.
Đột nhiên, Vũ Văn Hoằng Trinh mở hai mắt, một quyền hướng Hoa Văn Uyên đánh tới, Hoa Văn Uyên phản ứng rất nhanh, lập tức ra tay ngăn cản được y công kích. Vũ Văn Hoằng Trinh một kích không thành, trắc khai thân siêu bên cạnh bàn nhảy đi.
“Lớn mật cuồng đồ! Dám bính bổn vương! Hãy xưng tên mau!”
“Ngươi không phải A Trinh, ngươi là ai? A Trinh đâu? A Hiên đâu?” Trước mắt, thiếu niên mắt lộ ra hung quang, khí phách mười phần, hơn nữa y có võ công, tuy rằng công lực còn thấp, hẳn là cực ít luyện tập.
“Ngươi biết A Hiên? Ngươi là họ Hoa?”
“Là, ngươi là ai?”
Thiếu niên nâng cằm lên, mặt đầy cao ngạo hướng trên bàn ngồi xuống, chống một chân, hừ lạnh một tiếng: “Khư, ta tưởng ngươi là cái dạng nhân vật gì, nguyên lai chỉ là tráng hán, mệt A Hiên cùng A Trinh đối với ngươi si mê, còn nhớ mãi không quên công phu trên giường của ngươi. Hừ, nếu thân thể này giao cho ta, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”
“Ngươi đến cùng là ai?” Hoa Văn Uyên từng bước ép sát, hắn có dự cảm bất hảo, thiếu niên này sẽ là một mối nguy hiểm nếu tồn tại.
“Ta là Vũ Văn Hoằng Lẫm, ta cùng A Hiên giống nhau, chúng ta là đồng thời sinh ra, nói cách khác, ta, chính là Vũ Văn Hoằng Trinh, ta cũng là Vũ Văn Hoằng Hiên, chẳng qua ta cùng bọn hắn không giống nhau mà thôi.”
Hoa Văn Uyên hồi tưởng một chút, lúc này mới nhớ tới lần đầu tiên cùng Vũ Văn Hoằng Hiên gặp mặt, cuối cùng hắn té xỉu theo như lời nói. A Lẫm chính là Vũ Văn Hoằng Lẫm, quả nhiên tính cách cùng Vũ Văn Hoằng Hiên cực đoan bất đồng, Vũ Văn Hoằng Hiên yếu ớt nhất bính tức toái, mà Vũ Văn Hoằng Lẫm cứng rắn giống tảng đá.
“Vì cái gì ngươi sẽ xuất hiện? Bình thường không phải A Hiên đi ra sao?”
“Vì cái gì? Hừ, lão nhân hoàng đế mang đến thật nhiều bức họa xú nữ tử, A Trinh ắn liều mạng áp lực chính mình, cuối cùng chịu không nổi, giống trước đây tự phong bế. Cho nên ta đi ra, ta đến vì y thu thập sự tình chó má này.”
Vũ Văn Hoằng Lẫm dừng một chút, mắt nhìn Hoa Văn Uyên khiếp sợ, y tiếp tục nói,“A Trinh tuy rằng quên chuyện khi đó, nhưng ta cùng A Hiên đều nhớ rõ, A Hiên đối mặt với bộ dáng khi đó của mẫu thân cùng với ta, còn A Trinh không muốn người khác biết. Mỗi lần bị mẫu thân ngược đãi xong, y sẽ phát tiết, điên rồi đem những thứ chung quanh phá hư, ta cũng bắt đầu xuất hiện từ lúc này.”
Vũ Văn Hoằng Lẫm một phen nói khiến Hoa Văn Uyên cảm thấy giật mình, đồng thời có ba người ở trong thân thể này, tuy rằng bọn họ nguyên bản đều là Vũ Văn Hoằng Trinh, nhưng khác nhau rất lớn. Vũ Văn Hoằng Lẫm không cho hắn thời gian để tự hỏi, nhẹ nhàng nhảy xuống bàn đi đến bên người hắn, vây hắn đánh giá một phen.
“Trưởng thành cũng được đấy,ít nhất còn hơn đám xú nữ nhân kia nhiều. Thân mình xương cốt không sai, rất rắn chắc, tiểu thân thể này của A Trinh làm ta chịu không nổi, một điểm khí khái nam tử đều không có. Võ công cũng có, chính là không biết có thể đánh thắng ta hay không!”
Khi nói chuyện, Vũ Văn Hoằng Lẫm đã ra tay, một hổ trảo hướng trước mắt Hoa Văn Uyên. Hoa Văn Uyên lui về sau, một tay bắt lấy tay y, lôi kéo đai lưng của Vũ Văn Hoằng Lẫm nhấc lên không. Cảm giác được lực lượng chênh lệch, Vũ Văn Hoằng Lẫm trong không trung phiên thân, rút cổ tay ra, quay người lại hướng Hoa Văn Uyên đá một phát.
Hoa Văn Uyên chân trái câu lên, thoải mái chặn công kích, bàn tay thò đến cầm trụ vạt áo trước ngực Vũ Văn Hoằng Lẫm, lại thu hồi lực, Vũ Văn Hoằng Lẫm liền đụng vào trong lòng hắn.
“Chỉ biết khoa chân múa tay còn dám ở trước mặt ta khoe khoang, A Lẫm ngươi cũng không biết tự lượng sức mình.”
“Khốn kiếp! Buông tay!! Lão tử cũng không như hai kẻ bất lực kia! Ngươi dám chạm vào ta, ta liền thiến ngươi!”
Bị Hoa Văn Uyên cô trụ mà không được nhúc nhích, Vũ Văn Hoằng Lẫm chỉ có thể ngoài miệng cậy mạnh. Y quả thật võ công không bằng hắn, nhưng này đã là y dùng cố gắng lớn nhất luyện tập mà được. Muốn biết Hoàng gia quy định mỗi hoàng tử đều phải tập võ, Vũ Văn Hoằng Trinh này không nghị lực, luyện một ngày trốn ba ngày, trừ hội điểm da lông cái gì cũng đều không hiểu. Nếu không phải y lợi dụng thời điểm Vũ Văn Hoằng Trinh nghỉ ngơi trộm chạy ra, chính mình luyện tập mà thành sao?! Đấu không bằng người ta còn muốn nhận đối đãi như thế, Vũ Văn Hoằng Lẫm cũng không thể nhận!
“Họ Hoa! Buông tay cho ta!”
“Ta không buông đó, nếu thân thể này là A Trinh, vậy ngươi chính là của ta, ta nghĩ như thế nào liền như thế nào.”
“Phóng thí! Lão tử mới không cần bị ngươi áp!”
Tay Hoa Văn Uyên đã vói vào vạt áo y, sờ điểm nổi lên trước ngực, ghé vào lỗ tai y phun nhiệt khí,“Này không phải do ngươi, thân mình này là ta một tay điều giáo, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản trụ?”
Ý xấu liếm vành tai y, Vũ Văn Hoằng Lẫm liền cứng lại. Y giãy dụa, suy nghĩ rời khỏi cái ôm ấp này, nhưng cả người đều nhuyễn không được, căn bản sử không xuất lực khí.
“Ngươi ti bỉ! Ngươi kê đơn với ta?!”
“Đối phó ngươi không cần phải như vậy, chỉ cần ta ra tay, ngươi nhất định không có cách đấu với ta.”
Không đợi y lại có phản ứng, Hoa Văn Uyên một phen ôm lấy y khiến hắn tựa vào trụ giường, lưng bị đụng, Vũ Văn Hoằng Lẫm đau đớn thở nhẹ một tiếng.
“Ân, thanh âm thật không sai, cùng A Trinh A Hiên không giống nhau. Cũng nên khiến ta nghe tiếng rên rỉ êm tai của ngươi, xem xem có thể khiến ta càng hăng hái hay không.”
Hoa Văn Uyên vừa nói vừa đem hai tay Vũ Văn Hoằng Lẫm giơ lên, giải hạ đai lưng cột vào trụ giường. Vũ Văn Hoằng Lẫm kháng cự, một chút lực đều không có. Y trong miệng mắng những lời khó nghe, Hoa Văn Uyên một mực mắt điếc tai ngơ.
“Ngươi hiện tại mắng thống khoái, trong chốc lát ta khiến ngươi gọi càng thích.”