Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Công chúa Phong Như Khuynh mất tích!
Tin tức này, giống như một trận gió lốc bay khắp Lưu Phong Quốc.
Kể từ buổi sáng, công chúa dẫn theo Tuyết Lang tam giai rời khỏi công chúa phủ, sau đó liền mất tích!
Vốn dĩ thị vệ giữ cổng thành chỉ cho rằng công chúa ra ngoài để thư giãn nên cũng không ngăn cản, bọn họ không thể nào đoán được, công chúa sẽ đuổi ám vệ, lén lút rời đi.
Mà vừa đi, chính là cả một ngày, tới hoàng hôn rồi mà vẫn chưa trở về.
Giờ phút này, trên đường phố nhộn nhịp, vô số người trong Đội Quân Hoàng Thành đang bay qua bay lại trên phố, những tiểu thương bán hàng đều sợ sệt run bần bật tránh sang một góc, không dám mở miệng.
Bọn họ cảm thấy, nếu công chúa thật sự mất tích, hoàng thành này … Sẽ bị cuốn vào cảnh mưa rền gió dữ.
“Công chúa thật sự mang theo Tuyết Lang tam giai rời đi sao?”
Mộ Thanh Nhi đứng bên đường ngơ ngác nhìn bóng dáng đội quân bay qua bay lại, trong lòng nàng có chút lo lắng.
Nếu là trước kia, tin tức công chúa mất tích đối với nàng là một chuyện tốt, sau này khi ra cửa không cần lo lắng đề phòng sẽ gặp phải kẻ ác ôn này nữa.
Nhưng mà…
Sau hai lần tiếp xúc, nàng cũng hiểu rõ, công chúa bây giờ đã không còn giống lúc trước!
“Công chúa không còn giống như xưa, nàng sẽ không tùy tiện mang mỗi Tuyết Lang mà rời đi đâu.”
Triêu Dương thở dài một tiếng, tuy rằng trong lòng hắn tự an ủi mình như thế, nhưng kỳ thật, hắn cũng không dám tin nếu công chúa ở một mình với Tuyết Lang thì có sống sót được dưới nanh vuốt của Tuyết Lang hay không.
Hơn nữa, Tuyết Lang tam giai vẫn còn chưa được thuần hóa.
Lúc Mộ Thanh Nhi định nói tiếp nhưng Lâm Nguyệt Ảnh chạy nhanh đến kéo ống tay áo nàng, ý bảo nàng khoan hãy nói tiếp.
Mộ Thanh Nhi sửng sốt, lúc ngẩng đầu liền thấy được một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.
Dáng người thiếu nữ mảnh khảnh, vòng eo thon gọn chỉ cần một tay là đã có thể ôm hết, trong tay nàng ta cầm một cái quạt lông, che đi ý cười như có như không trên khóe miệng.
“Mấy người các ngươi đang đợi tỷ tỷ của ta sao?” Phong Như Sương cong khóe môi, cũng may là nàng ta đang dùng quạt lông che lại mới không có ai phát hiện, “Tỷ tỷ cũng thật là, ta đã khuyên quá tỷ ấy từ lâu rồi, linh thú tam giai trời sinh tính tàn bạo, vậy mà tỷ ấy không nghe cứ khăng khăng phải có được nó.”
Mộ Thanh Nhi mím môi không trả lời.
Những người khác cũng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ.
“Vốn dĩ trong cung có cao thủ bảo hộ, đương nhiên tỷ ấy có thể bình yên vô sự, ai ngờ tỷ tỷ của ta quá mức với tự tin, tỷ ấy từng nói với ta là nàng có thể thuần phục được con Tuyết Lang này, thế nên mới cố tình đoạt trong tay đám người kia, hiện tại xem ra, tỷ tỷ … Có thể sẽ không về được…”
Trong giọng nói Phong Như Sương đầy sự đau lòng, chớp chớp mắt hai lần, rơi xuống được hai giọt nước mắt, khuôn mặt yếu đuối của nàng ta trông thật đáng thương.
Nếu không phải sự tình lần này quá mức với nghiêm trọng thì có lẽ mọi người ở đây đều sẽ tin tưởng Phong Như Sương thật sự lo lắng cho Phong Như Khuynh.
“Nhị công chúa,” Mày Triều Dương rũ xuống, “Ngươi có biết, thiếu gia Nạp Lan Tịnh của phủ tướng quân sắp nổi điên rồi hay không? Toàn bộ người trong phủ Tướng quân đã được điều động đi tìm công chúa điện hạ.”
Phong Như Sương sửng sốt, trong giọng nói dịu dàng lại hàm chứa vô số lo lắng.
“Tỷ tỷ mất tích, đương nhiên ta cũng rất sốt ruột nhưng trước kia ta khuyên tỷ ấy nhiều như vậy, tỷ ấy cũng không nghe ta nói, ta còn có thể có biện pháp gì?”
“Sốt ruột?”
Triều Dương cười châm chọc: “Nếu Nhị công chúa thật sự sốt ruột, sao lại còn ở đây nói chuyện vô nghĩa với chúng ta chứ? Bình thường ngươi thường xuyên nói cho chúng ta biết quan hệ của ngươi với ngài ấy vô cùng quen thuộc, ngươi quan tâm ngài ấy như thế nào nhưng tại sao bây giờ khi ngài ấy mất tích, ngươi không đi tìm ngài ấy khắp nơi? Mà còn có thời gian tới tìm chúng ta?”