Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hạ gia.
Beta: Hà.
Canh gà tỏa hương thơm nồng, lại thoang thoảng có mùi thơm của dược liệu khiến Ngụy Phẩm Dao dần giảm bớt ho khan, không còn dữ dội như trước.
“Canh này là…” Ngụy Phẩm Dao uống thêm một chén canh gà nữa mà nha hoàn đưa đến, cuối cùng cũng nhận ra một chút khác thường. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong ánh mắt hàm chứa ngạc nhiên, “Ngươi cho thêm dược liệu?”
Tần Di cả kinh, mọi người đều biết dược liệu không thể tùy ý sử dụng. Nàng càng chưa bao giờ nghe nói đồ ăn cũng có thể cho thêm dược liệu. Vì vậy khi nghe Ngụy Phẩm Dao nói, tâm tình vừa mới được buông lỏng lại không khỏi trở nên khẩn trương.
“Không sai” Phong Như Khuynh nhếch môi cười nhạt, “Lúc trước con có nghe cữu cữu nói thân thể dì Ngụy không tốt, nên mới cố ý nấu chút dược thiện. Dược thiện này có thể bổ khí, nếu như dùng một thời gian dài cũng có thể cải thiện thể chất suy nhược. Nhưng vì dùng dược liệu luôn có rủi ro nên không thể quá tham lam, mỗi ngày dùng một lần là được rồi.”
Cho dù chút dược liệu này không có hại gì với thân thể, người bình thường cũng có thể dùng, nhưng dược liệu dù sao vẫn là dược liệu, bồi bổ quá mức thân thể cũng sẽ có chút ảnh hưởng.
“Khó trách ta cảm thấy sau khi uống xong canh gà xong, thể lực của ta đã khôi phục hơn một chút, không còn vô lực như lúc đầu.” Ngụy Phẩm Dao cong cong mi mắt, gương mặt tái nhợt của nàng dần khôi phục chút huyết sắc, nàng khẽ cười nói, “Chẳng qua đây thật sự là lần đầu tiên ta nghe nói đến dược thiện.”
Dược thiện lần này Phong Như Khuynh không cho thêm linh dược cho nên nàng chỉ là cảm giác sức lực khôi phục một chút, vẫn chưa thể từ trên giường đứng lên nhanh như vậy. Nhưng cho dù là vậy thì đối với người đã nằm trên giường nhiều năm như Ngụy Phẩm Dao mà nói, không thể nghi ngờ chính là thêm một phần hy vọng.
“Phẩm Dao, trước tiên để ta bắt mạch cho muội.”
Tần Di nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay của Ngụy Phẩm Dao bắt mạch, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Lát sau mới chậm rãi đứng dậy, thở nhẹ một hơi, tâm tư đang siết chặt cũng thả lỏng hoàn toàn.
“Mạch đập của Phẩm Dao đúng thật ổn định hơn trước rất nhiều. Công chúa, lần này là ta đã trách lầm người.”
Nàng không quên, lúc trước Phong Như Khuynh giả bộ tốt bụng để bỏ dược hại Trường Càn ra sao. Bởi vậy cho dù biểu hiện lần này của Phong Như Khuynh có tốt thế nào, nàng vẫn không dám tin tưởng nàng ta quá mức.
Tất nhiên Phong Như Khuynh cũng hiểu rõ điểm này, nhợt nhạt cười: “Cữu mẫu và Dao di không trách con trước đây hỗn láo đã là tốt lắm rồi, những việc khác đều không quan trọng.”
Nhìn Phong Như Khuynh thay đổi như vậy, trong lòng Ngụy Phẩm Dao cũng vui mừng.
Phủ tướng quân và tam đại thế gia vốn có nhiều thế hệ qua lại thân thiết, nàngvà Nạp Lan Hoàng Hậu cũng là bằng hữu tri kỉ nhiều năm. Nếu như Phong Như Khuynh thật sự nguyện ý thay đổi tính tình thì đối với Lưu Vân Quốc hay Nạp Lan thế gia cũng đều là một chuyện tốt…
“Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm? Hiện tại công chúa hiểu lý lẽ như vậy là đủ rồi. Những việc nàng gây ra trong quá khứ, tỷ tỷ cũng không nên luôn vướng mắc trong lòng. Cho dù là nể mặt tỷ phu hay Nạp Lan Hoàng Hậu thì cũng đừng nên chỉ nhớ đến sai lầm trước kia của nàng.”
Tần Di bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Muội đấy, người tốt đều là muội làm, ta chẳng khác nào lại thành một kẻ độc ác sao? Chỉ cần nàng không tiếp tục thương tổn đến Nạp Lan gia, với ta như vậy là đủ rồi.”
Tuy rằng nàng có thể không còn oán hận nàng ta, nhưng… không cách nào có thể thân thiết như mười mấy năm trước.
Ngụy Phẩm Dao cười cười, tỷ tỷ nàng từ trước đến nay luôn miệng cứng dạ mềm nhưng tỷ tỷ lại không nói tha thứ cho công chúa hoàn toàn, rốt cuộc muốn làm tỷ tỷ nàng buông xuống cố chấp trong lòng, thật sự quá khó khăn…
Nhưng nàng tin tưởng, nếu công chúa vẫn luôn giống như hôm nay thì một ngày nào đó, Tần Di sẽ thích nàng trở lại giống như trước đây vậy.
Vốn dĩ bản tính công chúa không xấu, nàng chỉ là… Bị dạy hư thôi…