Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiêu chấm muối ớt
Beta: MAC
“Ta đưa cho Dung Quý phi?” Trong mắt Phong Như Khuynh tràn đầy mờ mịt lại nghi hoặc cuối cùng biến thành một mảnh bình tĩnh “Nhưng vì sao ta không nhớ ta nói qua như vậy? Thiết Huyết lệnh là di vật của mẫu hậu ta, sao ta có thể lại tặng cho người khác? Chẳng qua ta đáp ứng cho bà ấy xem mấy ngày thôi, nhưng nhiều năm như vậy bà ta lại không chịu trả cho ta, lại khiến người trong thiên hạ hiểu lầm lớn đến thế.”
Phong Như Sương trợn mắt há hốc mồm
Ngày đó, thời điểm Dung Quý phi lừa được Thiết Huyết lệnh, Phong Như Sương không có ở bên bà ta, nên nàng ta cũng không biết rõ chuyện Thiết Huyết lệnh là như thế nào, chỉ biết sau khi mẫu phi cầm Thiết Huyết lệnh, người trong tứ quốc không ai dám mạo phạm bà.
Chẳng lẽ...... Phong Như Khuynh thật sự chỉ đáp ứng cho mượn mấy ngày.
“Tỷ tỷ, ta không không rõ ràng lắm... trong chuyện này xảy ra như thế nào....” Phong Như Sương ổn định lại tâm tình, nhợt nhạt cười “...Ta sẽ trở về hỏi lại mẫu thân sau, còn nữa, chúng ta là tỷ muội với nhau.. cần gì phân chia ta với tỷ? Tỷ tỷ không phải muốn linh thú này sao, ta mua cho tỷ.”
Phong Như Sương hào khí vạn trượng vung tay... nhưng không ai biết trong lòng nàng ta đang nhỏ máu..
Lúc này đây, phỏng chừng nàng ta sẽ phải ném hết tài sản ở chỗ này, nhưng nếu không làm thế, Phong Như Sương lo lắng Phong Như Khuynh lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nàng ta nhất định không để Phong Như Khuynh nhắc lại sự tình Thiết Huyết lệnh lúc nãy!
Phong Như Khuynh cong môi, nhìn về phía chưởng quầy: “ Đưa bảo thú trấn điếm của các ngươi ra đây”
Chưởng quầy ngẩn người, ánh mắt lo lắng hướng về phía Phong Như Sương.
“Tỷ tỷ kêu ngươi lấy, ngươi liền lấy cho nàng xem, nếu chọc giận nàng, tâm tình nhỏ của phụ hoàng ta sẽ nhìn tới Thú Các của ngươi.”
Phong Như Sương nhìn thấy chưởng quầy không có động tĩnh gì, nhăn mày lại, lạnh giọng quát lớn.
Nàng ta chỉ muốn cho người khác thấy Phong Như Khuynh trước giờ kiêu ngạo ương ngạnh, tội ác chồng chất, nếu có ai dám không đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng liền dùng quyền thế áp bức, Thú Các cũng chẳng là gì trong mắt nàng đâu.
Quả nhiên, chưởng quầy liếc mắt nhìn Phong Như Sương một cái… như là cảm tạ nàng ta nhắc nhở, sau đó liền sai người đem linh thú ra.
“Tỷ tỷ, đã không có việc gì, chưởng quầy cũng sai người đưa linh thú ra rồi, tỷ cũng đừng tìm người tới gây phiền toái cho Thú Các, như thế sẽ không tốt cho thanh danh của phụ hoàng.
Nàng ta quay đầu mỉm cười, chợt đối diện là đôi mắt đầy tiếu ý.
Phong Như Khuynh tủm tỉm cười nhìn Phong Như Sương: “Phong Như Sương, không nghĩ tới ngươi lại có lá gan lớn đến thế, ta nhận thức ngươi nhiều năm như vậy lại không biết ngươi học được cách giả truyền thánh ý, nhỉ?”
Phong Như Sương sửng sốt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: “Tỷ tỷ, những lời này của tỷ có ý gì?”
“Nếu ngươi muốn vu khống ta thì thôi không tính, nhưng ngươi còn dám giả truyền thánh ý, phụ hoàng nói sẽ tìm Thú Các tính sổ khi nào? Người chính là một minh quân, sao lại không phân rõ xanh đỏ trắng đen liền tìm Thú Các động thủ? Phong Như Sương, ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ... mẫu phi ngươi bên ngoài có tình nhân, muốn mưu triều soán vị?”
Nét mặt nàng nghiêm khắc, âm thanh khí phách.
Phong Như Sương bị dọa choáng váng, thân thể mềm nhũn run rẩy, đôi mắt ngày xưa thiên chân vô tà giờ đây tràn ngập phẫn nộ: “Tỷ tỷ nói bậy gì đó? Mẫu phi đối với phụ hoàng là một mảnh chân tình? Sao bà lại muốn mưu triều soán vị? Tỷ muốn oan uổng mẫu phi sao...?”
Xem ra mẫu phi nói không sai, sau khi tỉnh lại, Phong Như Khuynh dường như biến thành một người khác.
Vì sao lại vậy...?
Nàng ta thích Phong Như Khuynh trước kia hơn, nàng bây giờ, quá chọc người ghét.
“Không phải tâm ý bất lương, thì sao lại bôi nhọ thanh danh phụ hoàng.”