Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Beta: MAC
"Khuynh nhi, con muốn Thiết Huyết Lệnh thì ta trả lại cho con, chỉ là con hà tất phải nghi ngờ chân tình của chúng ta đối với con?" Lưu Dung trở lại bình thường, ánh mắt của bà ta lại thất vọng nhìn qua Phong Như Khuynh lần nữa: "Về sau con sẽ phải hối hận, con cũng sẽ hiểu, trừ chúng ta ra, sẽ không còn ai đối xử tốt với con."
Những đám đại thần trung thành với Nạp Lan hoàng hậu kia cũng đã thất vọng với Phong Như Khuynh, ngay cả tướng quân phủ đời này cũng không có ý định gặp lại nàng, nếu Phong Như Khuynh tiếp tục mất đi các nàng, sau đó, thế giới bên trong của nàng sẽ chỉ tồn tại một Phong Thiên Ngự.
Những người kia, đời này cũng sẽ không tha thứ cho nàng!
Lưu Dung cười lạnh trong lòng một tiếng, chờ đến lúc đó, Phong Như Khuynh chắc chắn sẽ khóc trở lại bên người bà ta, lúc đó, bà ta nhất định sẽ răn dạy nha đầu này thật tốt!
Trên thực tế, kể từ khi Lưu Dung có được Thiết Huyết Lệnh, cũng muốn hiệu lệnh Thiết Huyết Quân, nhưng những tiện nhân trong Thiết Huyết Quân kia cũng không nguyện ý nghe theo bà truyền lệnh, vì lẽ đó Thiết Huyết Lệnh này ở trong tay của bà ta, chỉ trở thành một lệnh bài phế vật.
Nhưng coi như là vậy, muốn bà ta lấy ra, bà ta vẫn có chút không cam tâm, nhưng bây giờ thời cơ còn chưa chín, bà ta không dám đánh chính diện với Phong Như Khuynh, chỉ có thể đau lòng lấy Thiết Huyết Lệnh ra, đưa cho Phong Như Khuynh.
Lại cầm Thiết Huyết Lệnh lần nữa, lòng của Phong Như Khuynh cũng không nhịn được mà đập nhanh, nàng nắm thật chặt nó, trong đôi mắt chứa một tia kiên định.
Có lẽ, con đường phía trước của nàng vẫn dài đằng đẵng, nhưng hôm nay, chí ít đã cầm lại Thiết Huyết Lệnh, cũng coi như là cho thiên hạ một công đạo!
"Khuynh nhi, ta còn nghĩ đến một chuyện." Đôi mắt của Lưu Dung hơi trầm xuống, khóe môi cong lên một ý cười: "Nghe nói, đoạn thời gian trước con đi Nam Trúc Lâm?"
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: "Nói đến việc này, ta còn muốn tính sổ với Dung quý phi, ngươi đã từng lừa ta rằng quốc sư hung ác tàn nhẫn, đến mức khiến ta chưa từng dám nhìn hắn một cái, thật không nghĩ đến quốc sư đẹp mắt như vậy, nếu sớm có thể nhìn thấy quốc sư, sao ta có thể coi trọng Liễu Ngọc Thần?"
Khuôn mặt của Lưu Dung hơi trầm xuống, cuối cùng nha đầu này vẫn có hứng thú với quốc sư.
Không được! Quốc sư chỉ có thể là của Sương Nhi, bất kỳ nữ nhân nào cũng chỉ xứng trở thành vật làm nền cho Sương Nhi.
"Khuynh Nhi, con lại hiểu lầm ta rồi." Lưu Dung cười yếu ớt nói: "Con không biết quốc sư rất ưa thích Sương Nhi, trong lòng và trong mắt của hắn đều chỉ có một mình Sương Nhi, ta sợ con mê luyến quốc sư rồi bị thương tổn, bất đắc dĩ mới phải nói như thế."
Phong Như Khuynh ý cười càng sâu, ý vị thâm trường nhíu mày: "Vậy sao ta nghe nói, Phong Như Sương đi dây dưa với quốc sư, kết quả bị sủng vật Thanh Xà của hắn cắn một cái còn bị ném ra?"
Sắc mặt của Lưu Dung trở nên khó coi một chút, nụ cười cũng thiếu chút không giữ được, nhưng ngược lại là tố chất tâm lý của bà ta rất mạnh, rất nhanh đã khôi phục lại.
"Không biết là kẻ nào nói bậy, Sương Nhi đùa giỡn với Thanh Xà, mới không cẩn thận bị tổn thương, việc bị ném ra... Cũng chỉ là hồ ngôn loạn ngữ không có bằng chứng! Lúc đó quốc sư nhất định muốn ôm Sương Nhi ra khỏi Nam Trúc Lâm, là Sương Nhi thẹn thùng, không muốn để người ta biết quan hệ giữa nàng và quốc sư, lúc này mới tự mình đi ra xin giúp đỡ."
Bà ta nâng mắt nhìn chăm chú Phong Như Khuynh, lời ý vị sâu xa tiếp tục nói: "Khuynh Nhi, ta xem con như hài tử của mình, mới nói cho con hết tất cả, quốc sư hắn rất thích Sương Nhi, nếu như con muốn đi dây dưa với quốc sư, sợ là quốc sư sẽ không vui, hắn không phải là Liễu Ngọc Thần, sẽ không bởi vì thân phận của con mà cưới con."
Lấy tư sắc và thực lực của Phong Như Khuynh, quốc sư không thể có bất kỳ tiếp xúc gì với nàng, ắt hẳn là nha đầu này không nghe theo lời bà nói nhìn thấy quốc sư thì cúi đầu đi, ngược lại ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của quốc sư, lúc này mới định đi Nam Trúc Lâm dây dưa với quốc sư.
Không nghĩ đến quốc sư lại không ở trong Nam Trúc Lâm, nàng cũng không thể thực hiện được ý đồ, lại không bị quốc sư ném ra.