Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dung Phượng Ca đương nhiên là không ngốc, chẳng qua quanh năm xuống tháng ở trong sơn cốc, chưa hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên hắn giống như một tờ giấy trắng, thuần khiến vô cấu. Hơn thế nữa từ nhỏ đến lớn, Dung Cơ vì sợ hắn tò mò mà chạy ra khỏi sơn cốc cho nên luôn nhồi vào trong óc của hắn, nào là ở dưới núi người rất xấu, có thể bắt hắn… này nọ, khiến cho Dung Cơ đối với người ở bên ngoài, đâm ra có chút sợ hãi, nói đúng hơn là ngăn cách. Cho nên có thể nói, bên ngoài đối với Dung Phượng Ca là cả một thế giới tân kỳ, tràn ngập màu sắc, mà hắn lại giống như một đứa trẻ, tràn đầy tò mò, song cũng có chút sợ hãi khi tiếp xúc đến nó, dẫu đã từng ra ngoài một lần với Lạc Khanh Nhan, nhưng là khi đó hai người cũng ở bên ngoài không lâu, hơn thế nữa khi ấy bên cạnh hắn có Lạc Khanh Nhan cho nên hắn rất an tâm nhưng là bây giờ chỉ có hắn một mình, đâm ra Dung Phượng Ca rất là cảnh giác, tinh thần lúc nào cũng tập trung cao độ, không chút thả lỏng
Trên đường, hắn một thân y phục bình thường, có thể nói xiêm y thô sơ, đeo bọc hành lý, còn thanh kiếm thì dùng vải bọc thật kỹ, đeo luôn trên vai, chậm rãi đi trên đường, nhưng cũng hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt tràn đầy nghiên cứu cùng tìm tòi nhìn xung quanh….
Chắc nhiều người cũng đang thắc mắc vì sao với cái dung mạo mười phần họa thủy kia mà Dung Phượng Ca vẫn an nhàn đi dạo đường phố mà không ai thèm liếc nhìn một cái?! Dĩ nhiên là có chỗ bí ẩn của nó. Dung Phượng Ca luôn biết dung mạo của mình là tiểu điểm khiến cho nhiều người chú ý, lúc trước cũng vậy, chỉ cần hắn cùng Nhan Nhan ra đường, là sẽ lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn, càng quá đáng hơn là sẽ có vài tên nam nhân đáng ghét đến ‘ đùa giỡn’ hắn, cho nên lần này Dung Phượng Ca học khôn, tuyệt đối không để lộ dung mạo của mình, cho nên cách dung nhất chính là dịch dung a ^^, mặc dù tay nghề không cao, nhưng ít ra cũng không đến nỗi quá sơ hở, bây giờ hắn dịch dung mặt của mình thành một thiếu niên bình phàm, dung mạo bình phàm vô cùng, không có chút gì đặc biệt cả, đó chính là vì sao hắn có thể ung dung tự tại mà dạo khắp đường phố nha
‘ Nhan Nhan không ở Tây An, rốt cuộc là có chuyện gì a…’ Dung Phượng Ca vừa đi vừa suy tính, cho nên cũng không thấy để ý đến một người cưỡi ngựa dùng tốc độ chóng mắt lao về phía hắn, mãi cho đến khi tiếng ngựa hí vang, Dung Phượng Ca mới giật mình mở mắt thật to trân trân nhìn về phía trước, nhưng là cũng không có cử động gì nhiều, cũng khó thể tránh được, có lẽ là vì giật mình, cũng có lẽ là bị… choáng?!
Người ngồi trên lưng ngựa không ngờ đến trường hợp như vậy, nhanh chóng giật lại dây cương, cũng may khả năng kiểm soát hành động của bản thân rất cao cho nên vó ngựa vừa dừng ngay trước mặt Dung Phượng Ca, chưa đến nỗi gây ra thảm trạng gì!
“ Ngươi không sao chứ?!…”. Linh Vân thở hổn hển hỏi người suýt nữa gặp chuyện dưới vó ngựa của nàng. Dung Phượng Ca sau một hồi choáng váng, nhanh chóng thu lại hồn phách, ngẩng đầu nhìn Linh Vân, lắc lắc đầu. Linh Vân thấy thiểu niên trước mặt mình, dung mạo tuy bình thường nhưng đôi mắt thật sự đẹp, tinh thuần như nhất uông thanh tuyền, không khỏi cảm khái, thấy hắn lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, quả thật… ách! Rất đáng yêu a, Linh Vân nhảy xuống ngựa, cười cười: “ tiểu huynh đệ, ta hơi vội cho nên giục ngựa hơi nhanh, xém nữa là đụng trúng ngươi, thật xin lỗi!”
“ Không có gì, là ta mãi suy nghĩ cho nên không chú ý đến…” Dung Phượng Ca lắc đầu, gượng cười
“ Đi thôi, chúng ta vào bên kia uống trà đi, sẵn tiện bồi tội cùng ngươi…” Linh Vân nhanh nhẹn lôi tay Dung Phượng Ca vào quán trà gần đó, Dung Phượng Ca giật giật ống tay áo, không tiếng động lui về sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “ cô nương, nam nữ thụ thụ bất tương thân…” Linh Vân bĩu môi, không cho là đúng, những cũng không nói, một tay dắt ngựa về phía trước, Dung Phượng Ca khẽ mím môi, đi theo sau
Vào quán trà gần đó, Linh Vân khẽ mỉm cười, lên tiếng: “ tiểu huynh đệ, trông ngươi giống như không phải người ở đây?!” nghe vậy, Dung Phượng Ca không khỏi ngạc nhiên nhìn Linh Vân, Linh Vân chợt cười, người này thật giống ngốc tử, vẻ mặt thật sự không biết che dấu cảm xúc a, nhất là đôi mắt kia, thật sự khiến cho người ta dễ dàng hảo cảm, nhưng điều khiến cho Linh Vân chú ý đến, chính là không hiểu sao nàng cảm thấy người này thật sự quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu rồi, à không! Nói đúng hơn là gặp phải ánh mắt này ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, nàng thuộc dạng người có khả năng nhìn một người hay một thứ gì đó, một lần cũng không sao quên được, còn lần này….?!!!
“ Ta quả thật không phải người ở đây, ta.. tìm người…” Dung Phượng Ca cảm thấy tiểu cô nương này không phải người xấu, cho nên muốn hỏi thăm một chút tin tức, hắn quả thật bây giờ rất phân vân, nên đi nơi khác tìm Nhan Nhan hay là đến Tây An đơi Nhan Nhan quay về?! ( Dao Dao: haiz! Tiểu Phượng Ca à, nhìn người không thể nhìn bề ngoài nha +_+)
“ Tìm người, người ngươi tìm là ai?! ở đâu?!” Linh Vân bỗng dưng có chút hứng thú, chợt hỏi. Dung Phượng Ca gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “ lúc trước người kia ở Tây An, còn bây giờ ta cũng không rõ người kia ở đâu?!” Linh Vân nhìn nhìn Dung Phượng Ca, thấy người này vẻ mặt rất chi là mong đợi nhìn mình, Linh Vân không khỏi rút trưu khóe miệng, tìm một người mà không biết người đó ở đâu, thiên hạ bao la biết đi đâu mà tìm a, người này không phải là tên ngốc đó chứ, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Linh Vân vẫn hết sức cười thật dịu dàng, lại hỏi: “ ta cũng là người Tây An, vậy người ngươi cần tìm là ai?!” Nếu nàng quen biết, coi như làm một hồi thiện tâm, giúp tiểu huynh đệ này, coi như bồi tội xém chút nữa ‘hại chết’ người này đi
“ Ta muốn tìm Nhan Nhan….” Nghe thấy Linh Vân là người ở Tây An, Dung Phượng Ca mắt sáng lên, vội vàng nói ra tên của Lạc Khanh Nhan. Linh Vân nhíu nhíu mi nhìn Dung Phượng Ca, lặp lại: “ Nhan Nhan??!!”
“ Đúng vậy, đúng vậy, ta muốn tìm Lạc Khanh Nhan… cô nương có biết người này không?!” Dung Phượng Ca lặp lại lần nữa, ánh mắt giống như là cái đèn pin, độ tỏa sáng càng ngày càng nóng cháy khiến cho Linh Vân có chút dở khóc dở cười. Khanh Khanh a, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì thương thiên hại lý để cho người ta không ngài thiên địa bao la tìm ngươi để ‘đòi nợ’ thế này a?!
“ Ngươi muốn tìm ngươi này… có chuyện gì?!” Linh Vân mỉm cười hỏi, Nhan Nhan?! Cách xưng hô này… thật sự quỷ dị nha, lúc trước nàng gọi như vậy, nữ nhân đáng ghét kia nhìn một cái, ánh mắt khiến cho nàng ‘nổi cả da gà’ mà bây giờ lại có người khác gọi nàng ta như vậy, lại là một tiểu thiếu niên?!!
Nghe Linh Vân hỏi vậy, Dung Phượng Ca nhẹ giọng đáp: “ vì ta.. nhớ Nhan Nhan…!!” Thật tội nghiệp cho Linh Vân đang định uống một ngụm trà giải khát nghe Dung Phượng Ca nói vậy, xém chút nữa bị sặc, cố gắng nuốt xuống, vỗ vỗ ngực, mặt mày vì bị sặc nước mà có chút đỏ, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, lắp bắp: “ ngươi… ngươi rốt cuộc với Lạc Khanh Nhan có quan hệ gì?!” Không phải đâu, chẳng phải Khanh Khanh có tình ý với nữ tử trong họa sao, sao bây giờ lại nhảy đâu ra thiếu niên này cơ chứ?! Hay là… người này đơn phương thầm mến???!!!
Dung Phượng Ca bỗng dưng có chút cứng ngắc, Hắn và Nhan Nhan… có quan hệ gì?! Gặp nhau, quen biết… hắn chỉ biết đi theo Nhan Nhan, tưởng niệm, nhớ… nhưng lại quên mất… hắn là cái gì của Nhan Nhan đâu?! Linh Vân thấy y thất thần, không khỏi thầm than, này là thật sự là thầm mến a?!
Không hiểu sao có chút khó chịu, ngực có chút hoảng, Dung Phượng Ca lắc lắc đầu, tránh cho mình suy nghĩ lung tung, bèn nói: “ cô nương… ta…”
“ Ngươi… thích Lạc Khanh Nhan?!…” Linh Vân tiếp tục không tha, nàng cũng khá có hảo cảm với thiếu niên này, nếu quả thật là thế, nàng có nên khuyên người này buông tha, dẫu sao thì Khanh Khanh đã có người trong lòng mà. Dung Phượng Ca chưa từng nghĩ đến sẽ có người hỏi mình điều này, y có chút ngớ người
Thích!?! Hảo xa lạ một từ nha…
“ Ta… không rõ…” Dung Phượng Ca nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc, lúc trước gia gia vấn hắn có hay không thích Nhan Nhan, hắn không nghĩ nhiều nhanh chóng đáp là thích, nhưng bây giờ cô nương này hỏi hắn như vậy, hắn lại có chút mê hoặc. Hắn rõ ràng nhận thức được, cái ‘thích’ mà hắn đối với Nhan Nhan hoàn toàn không giống như cảm giác hắn ‘thích’ gia gia của mình, ‘thích’ nghiên cứu y dược, ‘thích’ tiểu Bạch?!
Không gặp gia gia, hắn sẽ có chút luyến tiếc, nhưng không gặp Nhan Nhan, hắn sẽ thật sự khó chịu, rất khó chịu
Gia gia thường xuyên bỏ hắn một mình, đi ra ngoài, hắn cảm thấy không sao cả, có thể ngồi cả ngày nghiên cứu y dược cũng không sao, nhưng là nghe thấy Nhan Nhan muốn đi, tâm thật sự sẽ rất… nhức nhối… không nói nên lời, cái cảm giác ấy như thế nào?!
Linh Vân thấy hắn như vậy, đột nhiên cảm thấy bản mình thực sự rất ác a, lương tâm không hiểu sao có chút cắn rứt, bèn nói: “ tiểu huynh đệ a, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó thì hơn, dù gì Lạc Khanh Nhan đã có người trong lòng rồi”. haiz! Dù sao đau một lần còn hơn đau dài lâu, chẳng sợ tàn nhẫn, dẫu sao tiểu huynh đệ này cũng chưa đến nỗi đâm đầu không lối thoát nha, Linh Vân cảm thấy mình làm vậy là rất tốt, vừa tốt cho tiểu huynh đệ này, vừa tốt cho Khanh Khanh ^^
“ Là…ai?!” Dung Phượng Ca sắc mặt bỗng dưng tái ngắt, lòng bàn tay siết chặt, có chút khó thở, nhìn Linh Vân, đâm ra có chút mờ mịt?! Nhan Nhan đã có người trong lòng… có người trong lòng….?! Trong đầu của y giờ khắc này cũng chỉ có một câu như vậy, lặp đi lặp lại……
Đầu óc bỗng dưng có chút không suy nghĩ được gì…?!!
Tiếng hít thở có chút nặng nề…..!!?!
Nhan Nhan đã có ngươi trong lòng, cho nên mới…. không thích y, không muốn gặp lại y…. đến ngay cả một phong thư hồi âm cũng không gởi, như vậy… đúng không?!!
Khẽ mím môi, Dung Phượng Ca tự phản bác lại nội tâm của chính mình, không thể nào, Nhan Nhan đã hứa sẽ đưa y đi thăm tất cả mỹ cảnh Tây An, chiêu đãi y mỹ thực khắp thiên hạ, Nhan Nhan sao có thể nuốt lời được…., nhưng lại có một thanh âm khác trong đầu y phản bác lại, rằng Nhan Nhan chỉ là đùa cợt y mà thôi, nếu không sao có thể vô tình như vậy vứt bỏ y, hơn cả năm nay không gặp y dù chỉ một lần…?!
Cứ liên tục như vậy, Dung Phượng Ca đầu óc loạn thành một đoàn….
Linh Vân thấy thiếu niên trước mặt mình, sắc mặt khó coi vô cùng, môi cũng vô thức mím chặt, ẩn ẩn tơ máu, có chút lo lắng, quơ quơ tay trước mặt y, lo lắng: “ uy!…ngươi không sao chứ?!”
Dung Phượng Ca sực tỉnh, giương mắt nhìn Linh Vân, lên tiếng: “ cô nương, Nhan.. Nhan bây giờ đang ở đâu vậy?!” y rất muốn gặp, hảo muốn gặp, chỉ một chút thôi cũng được. Nhan Nhan có người trong lòng cũng mặc kệ, y nhất định sẽ không để cho người khác cướp lấy Nhan Nhan của y, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra, nhất định như thế….!!
Linh Vân thầm than, người này sao cố chấp như vậy a, khẽ xoa mi tâm, phiền táo nói: “ Khanh Khanh bây giờ đang trên đường từ Tây Dã quay về lại Tây An….”
“ Như vậy…, cô nương có thể mang ta theo cùng được không?!” ánh mắt trong suốt nhìn Linh Vân, có chút gì đó cố chấp, khiến cho Linh Vân cũng khó thốt nên lời chối từ, người này….. thật sự cùng người kia rất giống a, hảo cố chấp..!!
“ Ta…” Linh Vân khó xử, này nếu để cho Khanh Khanh biết, không lột da nàng mới lạ a, nghĩ nghĩ đến ánh mắt sắc bén lãnh khốc của Lạc Khanh Nhan, Linh Vân bỗng chốc rùng mình, sau gáy mắt đầu nổi lạnh sóng lưng, nàng sẽ không bao giờ quên được, cảnh người kia một mình huyết chiến một đống cao thủ, ánh mắt đỏ ngầu thị huyết, tiếu dung tà mị tận xương…, thật đáng sợ a! Linh Vân thực sự thích Lạc Khanh Nhan, sùng bái, kính nể nhưng đồng thời cũng có chút… ách! Sợ hãi…!!
Dung Phượng Ca thấy vẻ mặt của Linh Vân như vậy, có chút buồn thiu, cúi đầu, không nói, bộ dạng thật giống như tiểu tức phụ bị người ta khi dễ, Linh Vân vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca, cắn răng nói: “ được rồi, ta đưa ngươi đi!” Dung Phượng Ca nghe vậy, có chút hớn hở, vui mừng nói ‘tạ’, Linh Vân thấy y dù không cười, nhưng đáy mắt tràn đầy vui sướng, cũng không hiểu sao có cảm giác nhè nhẹ vui ý, thôi đi! Dù gì Khanh Khanh cũng không nhẫn tâm ‘xử thảm’ nàng!
“ Đúng rồi, mà ngươi tên gì?!” Linh Vân chợt nhớ chưa biết tên người này, bèn lên tiếng hỏi. Dung Phượng Ca nhẹ giọng đáp: “ Dung Phượng Ca…”
“ Khụ…khụ…!!!” Linh Vân ho mạnh đứng lên, lắp bắp: “ Dung…Dung Phượng..Ca?!” không phải đâu, không trùng hợp như vậy đi, một lần nữa nhìn thật kỹ Dung Phượng Ca, Linh Vân mới chợt nhận ra, đúng rồi! hèn gì nàng thấy ánh mắt của người này thật quen thuộc, thì ra là giống mỹ nhân trong tranh a, còn có…. Linh Vân thầm than, dịch dung nha! Nhìn kỹ mới rõ, xem thuật dịch dung của người này, cũng không tầm thường chút nào, nếu không phải nàng cũng là cao thủ dịch dung, e rằng cũng khó đoán được!!!
“ Cô nương không sao chứ?!” Thấy Linh Vân ho khan liên tục, Dung Phượng Ca hảo tâm rót một chén trà đưa cho Linh Vân, vội hỏi. Linh Vân uống một ngụm trà, lắc lắc đầu, nhìn nhìn Dung Phượng Ca, khiến cho Dung Phượng Ca cũng cảm thấy… rờn rợn…!!
Hết chương 21